Đương nhiên là Vương Bách Thuận đề nghị chung sống hòa bình với nhà họ Lý, cố gắng không để xảy ra xung đột. Nhà họ Lý vươn lên, chắc chắn bầu trời ở thủ đô sẽ thay đổi. Nhà họ Na đã rút lui, nếu như nhà họ Vương làm chim đầu đàn, sẽ chỉ để những hào môn khác chiếm tiện nghi thôi. Vương Bách Xuyên lại hỏi một câu: "Vậy phải nhìn xem nhà họ Lý thay thế chúng ta, trở thành số một thủ đô sao?" Một câu nói kia đã khiến Vương Bách Thuận phải nghẹn họng. "Vậy ý của anh là…", Vương Bách Thuận có chút lo lắng: "Là muốn đánh một trận với nhà họ Lý sao?" "Chú cảm thấy thực lực chân chính của Lý Dục Thần như thế nào?", Vương Bách Xuyên hỏi. Vương Bách Thuận ngẫm nghĩ, nói: "Em cũng chưa được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Lý Dục Thần, đều là nghe tin đồn. Nhưng mà vợ cậu ta, còn có hai người anh em của cậu ta đều không phải là hạng người đơn giản. Đặc biệt là hai đứa bé kia có thể dễ dàng khống chế được Phan Vân Long, đưa mắt nhìn khắp thủ đô, đừng nói là thanh niên trẻ tuổi, có nhà ai dám nói phái ra hai người bốn mươi tuổi trở xuống có thể đánh bại Phan Vân Long? Loại người như vậy chịu đi theo Lý Dục Thần, nghe đồn Lý Dục Thần là Tông Sư số một Nam Giang, chỉ sợ không giả". "Ừm, đây chỉ là phương diện đấu võ. Một người có dũng mãnh đi nữa cũng sẽ có hạn, Tông Sư số một Nam Giang thì sao chứ? Nam Chu Bắc Tiêu, không phải cũng không thể xưng bá hào môn sao?", Vương Bách Xuyên hời hợt nói, hơi có một chút khinh thường: "Nếu Lý Dục Thần muốn chỉ dựa vào vũ lực để phục hưng nhà họ Lý, đó chính là mãng phu, không phải sợ". Vương Bách Thuận cảm thấy giống như có cái gì đó không đúng, nhưng lại không có cách nào phản bác lời này. "Hòa hay chiến, cứ nhìn kỹ rồi nói đi", Vương Bách Xuyên nói: "Phan Vân Long và Vinh Quảng Kiệt, một người là đại đồ đệ của Tần gia, một người là con nuôi của Tần gia, Tần gia sẽ không từ bỏ ý đồ như thế đâu. Cứ để bọn họ đấu, đánh càng hăng càng tốt". "Vậy có cần em đến chỗ Tần gia châm ngòi không?", Vương Bách Thuận hỏi. "Hừ, Tần gia là ai, chú có thể châm ngòi được sao?", Vương Bách Xuyên cười lạnh một tiếng: "Bên phía lão hồ ly này, chú còn chưa mở miệng, ông ta đã biết chú muốn làm gì rồi. Chú vẫn nên đến nhà họ Lý một chút đi, tạo quan hệ tốt, cũng coi là có vài con đường lui, thuận tiện tìm hiểu Lý Dục Thần như thế nào". Cứ như vậy, Vương Bách Thuận liền đến căn nhà của họ Lý. Hầu Thất Quý luôn miệng nịnh nọt, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi mặt Vương Bách Thuận một giây nào cả. Ông ta bắt giữ lấy một chút xíu biểu cảm và ánh mắt biến hóa của Vương Bách Thuận, từ đó phán đoán ra thái độ của nhà họ Vương. Hầu Thất Quý biết Vương Bách Thuận nhất định đã báo cáo mọi chuyện cho Vương Bách Xuyên, mà Vương Bách Xuyên cũng chắc chắn đã có quyết đoán, Vương Bách Thuận tới đây, hoặc là nói chuyện hợp tác, hoặc là thăm dò hư thực, có lẽ là có đủ cả hai. Ông ta biết Lý Dục Thần không am hiểu cũng khinh thường nhìn mặt mà nói chuyện, lúc này phải cần quản gia như ông ta giúp Lý Dục Thần đưa ra phán đoán chuẩn xác. Sau khi dẫn Vương Bách Thuận đến đại sảnh, bưng trà lên, không lâu sau Lý Dục Thần liền dẫn theo Lâm Mộng Đình đến đây. Hai bên khách sáo một lát, bắt chuyện với nhau rồi ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm. Hầu Thất Quý thấy cô Lý có ở đây, biết cô chủ biết nhìn nhận, đủ để giúp Lý Dục Thần ứng phó, liền cáo lui đi ra ngoài. Ông ta đến nhà bếp nói với sư phụ Vinh một tiếng trước nhà có khách quý, chuẩn bị thêm vài món thức ăn. Sau đó về tới phòng của mình ở sân sau, lấy một quyển vở nhỏ ra ghi chép lại việc hôm nay Vương Bách Thuận tới chơi, cùng với một chút chi tiết và suy đoán của mình vừa rồi. Sau khi ghi chép xong, ông ta mới rót một chén trà cho mình, chậm rãi suy nghĩ đến sự phát triển của căn nhà họ Lý, như là sắp xếp người làm thế nào, mua sắm đồ đạc ra sao, tu sửa phòng ốc vân vân, còn có rất nhiều chuyện khác. Lúc này Lý A Tứ đi đến gõ cửa, gọi một tiếng: "Quản gia Hầu…" Hầu Thất Quý ngẩng đầu: "Hả, A Tứ à, làm sao vậy, lại có khách sao?"
Lý A Tứ xấu hổ một lát mới mở miệng nói: "Quản gia Hầu, tôi muốn xin nghỉ".