"Chúng tôi có tổng cộng bốn sảnh triển lãm, khu A đều là xe từ ba triệu trở lên, giá xe ở khu B là từ một triệu đến ba triệu, khu C đều là xe dưới một triệu". Tiểu Trịnh vừa đi vừa giới thiệu, dường như sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của bọn họ, liền cố ý giải thích: "Xe second-hand ở chỗ chúng tôi được bảo dưỡng cực kỳ tốt, có một số loại xe chạy đường xa còn chưa tới mười ngàn, bảy tám trăm ngàn đã có thể mua được một chiếc xe giá trị một hai triệu, không khác gì xe mới, rất có lời". Lý Dục Thần không để ý lắm, nhưng Lâm Mộng Đình đã dừng bước. Tiểu Trịnh cho rằng bọn họ chê đắt, cộng thêm vừa rồi cô ta đứng sau cửa kính nhìn thấy bọn họ bắt taxi đến. Ở trong câu lạc bộ xe sang đỉnh cấp ở thủ đô như thế này, có khách hàng nào lại bắt taxi đến không? Cô ta thuận tiện nhắc nhở: "Bảy tám trăm ngàn đã là rất thấp rồi, đây là giá cả ưu đãi nhất mà quản lý Ngô có thể ký tên cho. Nếu như hai người còn muốn thấp hơn thì tôi không thể giúp gì được. Nếu hai người quen tổng giám đốc Đới, có lẽ còn có thể bớt thêm chút nữa". "Tổng giám đốc Đới là ai?" "Cô ta là chủ nhân cửa hàng xe của chúng tôi, cũng là giám đốc câu lạc bộ". Lâm Mộng Đình gật đầu, lại hỏi: "Cô vừa nói sảnh triển lãm có bốn khu? Còn có một khu nữa đâu?" "À, còn có một khu S, không đối ngoại, chỉ mở ra cho hội viên của câu lạc bộ", Tiểu Trịnh nói. Lâm Mộng Đình nói: "Tôi muốn đi xem". "Chuyện này... tôi phải đi hỏi quản lý Ngô một chút đã". Nhân viên bán hàng Tiểu Trịnh khá ngạc nhiên và bất lực, đi báo cáo với quản lý Ngô. Quản lý Ngô nổi trận lôi đình trong văn phòng: “Cô làm sao thế? Xe ở sảnh S mà họ mua được à? Cô nói với họ rằng sảnh S chỉ dành cho hội viên, bảo họ nộp phí hội viên trước đi đã”. “Nhưng…”, Tiểu Trịnh hơi khó xử: “Như vậy không hay đâu, họ được bạn anh giới thiệu mà, để họ xem qua cũng được, có bao nhiêu người không phải hội viên vẫn được vào xem đấy thôi?” “Cô…”, quản lý Ngô vô cùng tức giận: “Những người đó là ai? Là người tôi từ chối được hả? Còn họ là ai? Thôi thôi, để tôi tự nói, cô làm tôi tức chết mất, sau này đừng làm việc ở đây nữa, ngày mai tới phòng tài vụ kết toán tiền lương đi”. Quản lý Ngô nổi giận đùng đùng bước ra, Tiểu Trịnh tủi thân đáng thương bước theo sau. Lâm Mộng Đình nhìn vẻ mặt tủi thân của Tiểu Trịnh, khóe mắt dường như còn có nước là hiểu ngay có chuyện gì. Quản lý Ngô cố nở nụ cười gượng: “Thưa hai vị, khu S là khu VIP, chỉ dành cho hội viên câu lạc bộ. Xe ở đây đều có giá mấy chục triệu tệ, chiếc rẻ nhất cũng đã năm triệu rồi. Hai người là bạn của lão Hầu, tôi đưa hai người đi xem cũng không sao, nhưng hai người không mua thì xem làm gì? Ai cũng bận, đừng lãng phí thời gian của nhau nữa được không?” Lâm Mộng Đình cười khẩy: “Ai nói chúng tôi không mua?” Ngô Đại Minh hơi giật mình, đánh giá lại đôi trẻ trước mặt. Làm nghề này đã nhiều năm, ai có tiền, không có tiền, giả vờ có tiền hay giả vờ không có tiền, Ngô Đại Minh đều đã gặp, nhưng hai người trẻ trước mặt này lại khiến anh ta hơi khó đoán. Hai người ăn mặc đơn giản thoải mái, nhưng khí chất lại rất đặc biệt, khá là thoát tục, trông không giống người thường, nhưng cũng không giống người giàu có, Ngô Đại Minh chưa bao giờ thấy khí chất này từ nhóm con ông cháu cha ở thủ đô. Ngô Đại Minh thật sự không quan tâm họ có mua xe hay không. Đại lý xe Dao Quang chỉ là vỏ bọc, câu lạc bộ mới là nơi chính của các ông chủ, đối tượng họ phục vụ là hội viên những câu lạc bộ đó, chứ không phải những người bình thường đến mua xe. Hầu như thế hệ con ông cháu cha ở thủ đô mà chơi xe đều là hội viên của câu lạc bộ, bao gồm cả mấy cậu ấm của tứ đại gia. Vì vậy, số người khiến Ngô Đại Minh để mắt thực sự không nhiều. Anh ta chơi trong giới ô tô, còn Hầu Thất Quý chơi trong giới đồ cổ, cả hai đều là nơi tụ tập của giới nhà giàu. Nhưng Ngô Đại Minh ở câu lạc bộ sang trọng bậc nhất thủ đô, còn Hầu Thất Quý chỉ mở hai cửa hàng nhỏ ở Phan Gia Viên và xưởng Lưu Ly. Xét về địa vị trong giới riêng của mình, Ngô Đại Minh còn cao hơn Hầu Thất Quý một bậc. Hầu Thất Quý giàu có thật, nhưng vẫn chưa tới mức có thể chi hàng triệu tệ để mua một chiếc ô tô bình thường, xe của ông ta đi cũng chỉ có giá vài trăm nghìn tệ.