Vương Sùng Tiên phán đoán, đa số những vết kiếm kia là do đạo môn để lại, trong đó có một số cái có thể nhận ra là bố trí của kiếm pháp Trường Xuân. Mà những dấu vết bị lửa đốt kia hẳn là do tín đồ dị giáo xâm lấn gây nên. Trong tro tàn vẫn còn lại mùi ma pháp. Loại thuật lửa này không giống Tam Muội Chân Hỏa của đạo môn. Tam Muội Chân Hỏa bắt nguồn từ bản thân người tu hành, là cương khí khi tu luyện Thuần Dương đạt được. Mà từ dấu vết còn lại ở nơi này xem ra, càng giống như một loại thuật phù chú kiểu Thái Dương Chân Hỏa, bắt nguồn từ lực lượng bên ngoài. Đạo môn cũng không phản đối mượn ngoại lực, ngược lại, có thể vận dụng năng lượng trời đất là chứng minh cho tu vi rất cao, ví dụ như Cửu Tiêu Thần Lôi của Lăng Tiêu phái, ngũ lôi chính pháp của phủ Thiên Sư vân vân. Thế nhưng nếu tất cả mọi người của một giáo phái chỉ sử dụng loại pháp thuật này lại có vẻ có chút kỳ quái. Vương Sùng Tiên ngẩng đầu nhìn mặt trời treo giữa trời, người ta nói California nắng đẹp, quả nhiên là thế, cho dù ở khu náo nhiệt như Los Angeles vẫn có thể cảm nhận được ánh nắng rực rỡ kia. Rời khỏi Trung Phu Quan, Vương Sùng Tiên đóng chặt cửa, kiếm Thanh Phong vẽ một dấu x lên cửa, khắc lên ra phong ấn Trường Xuân, thay thế giấy niêm phong vốn có. Sau đó, ông ta cầm kiếm đi về hướng bà lão chỉ. Một lão đạo mặc đạo bào, tay cầm bảo kiếm, bộ râu hoa râm nện bước trầm ổn mà mạnh mẽ đi ở phía tây thung lũng San Gabriel của Los Angeles, rất nhanh đã thu hút ánh mắt của vô số người Hoa. Đèn xanh đèn đỏ, đèn xanh đèn đỏ, xoay trái, rẽ phải, rẽ phải… Một dãy nhà lớn có tường ngoài màu đỏ xanh xuất hiện trước mặt. Vương Sùng Tiên dựa theo hướng bà lão chỉ, đi tới đường Sứ Mệnh. Một giáo đường mới tinh thu hút sự chú ý của ông ta. Thập tự giá trên đỉnh giáo đường có thêm một vòng tròn khác với các thập tự giá khác. Vương Sùng Tiên đứng ở cổng giáo đường . Thần thức bị một lực lượng thần bí ngăn cản, ông ta không có cách nào tra rõ tình huống bên trong. Một người da trắng từ trong giáo đường đi ra, tò mò nhìn thoáng qua ông ta, dùng tiếng Anh xua đuổi: "Nơi này không tiếp dị giáo đồ triều bái". Vương Sùng Tiên đứng ở đó không nhúc nhích. Người kia cho rằng ông ta không hiểu, liền dùng tiếng phổ thông sứt sẹo nói: "Đi đi, đạo sĩ thúi này!" Vương Sùng Tiên vốn còn không dám xác định giáo đường này có vấn đề hay không, dù sao chạy đến địa bàn của người khác, xông vào tông đàn của người khác, nếu như sai thì sẽ rất xấu hổ. Nhưng người da trắng này khiến ông ta gần như có thể xác định, cho dù sai thật, chỉ bằng việc người đó nhục mạ đạo sĩ thì cũng nên cho bọn họ một bài học rồi. Vương Sùng Tiên vừa vung tay lên, người nọ đã bay lên như tranh trong gió, đập rầm vào cổng lớn và ngã xuống lối vào sảnh đợi. Có rất nhiều người đang ngồi thành tâm cầu nguyện ở hai bên lối đi, bọn họ hoảng sợ vì tình huống bất thình lình xảy ra, đồng loạt đứng lên. Bọn họ thấy một đạo sĩ tay cầm kiếm chậm rãi bước vào. Mọi người trở nên lo lắng như đang đối mặt với kẻ thù. Linh mục đang đọc kinh trên đài, một tay giữ lấy kinh thánh, một tay nắm cây thánh giá trước ngực, hỏi: "Ông là ai, tại sao lại xông vào đây?" "Đạo sĩ của Trung Phu Quan đang ở đâu?", Vương Sùng Tiên hỏi. Vương Sùng Tiên nói bằng tiếng phổ thông, còn linh mục nói tiếng Anh, hai người ông nói gà bà nói vịt, nhưng mọi người lại đều nghe hiểu. "Ông đột nhập vào Thánh Điện, mạo phạm tới Thánh linh, tội ác không thể tha!", Linh mục nói. "Giết ông ta! Giết ông ta!", Tín đồ phía dưới hô to. Linh mục giơ thánh giá lên, niệm thần chú. Vòng tròn trên cây thánh giá tỏa ra một luồng ánh sáng trắng chói mắt như một mặt trời nhỏ. Đám tín đồ đột nhiên cảm thấy thiêng liêng và hưng phấn. "Xin chúa tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của ông!", Linh mục nói.
Một luồng ánh sáng trắng từ cây thánh giá bắn về phía Vương Sùng Tiên.