Những người khác đều sững sờ, có ai rủ anh hả? Diêu Lệ Lệ lầm bầm một câu: “Thứ không biết xấu hổ”. Chỉ có Lâm Mộng Đình hiểu ý cười một tiếng, không biết vì sao cô lại cảm thấy Lý Dục Thần không tầm thường, nhưng cụ thể không tầm thường ở chỗ nào, cô lại không nói ra được. “Ai rủ cậu đi chung thế? Đồ mặt dày”, Chu Húc lạnh lùng nói. Diêu Lệ Lệ bảo: “Đúng đó, Đinh Hương là bạn học của tôi, nhóm anh Trương nể tình nên mới rủ cô ấy đi cùng, còn anh là ai hả?” Trương Nhất Bình cười không nói gì. Đinh Hương hơi xấu hổ: “Hay là thôi đi”. Lâm Mộng Đình lên tiếng: “Được rồi, một là đi chung với nhau, hai là giải tán, đi chơi còn phân chia đẳng cấp gì chứ”. Lý Dục Thần nhìn cô, nói bụng, cô vợ chưa cưới này có vẻ cũng tạm ổn. Thấy Lâm Mộng Đình lên tiếng, Trương Nhất Bình cũng rộng lượng nói: “Không sao đâu, cứ đi chung đi”. Anh ta liếc mắt ra hiệu cho Chu Húc, sau đó nói với Mã Sơn: “Cho chúng tôi một phòng lớn nhất nhé”. “Được thôi”, Mã Sơn búng tay một cái. Trương Nhất Bình khá nổi tiếng trong giới của thế hệ thứ hai ở thành phố Hòa, trước đây cũng đã từng đến quán bar, nhưng đều do bà chủ là chị Na đích thân sắp xếp, anh ta rất ít đến trực tiếp mà không gọi điện trước. Và cả cô cả nhà họ Lâm nữa, đây chính là nhân vật dù bình thường có đưa kiệu tám người khiêng tới cũng không mời được. Mã Sơn cảm thấy Lý Dục Thần rất có phúc, ngày đầu đến đây đã gặp được quý nhân đẳng cấp này. Mặc dù họ coi thường Lý Dục Thần, nhưng như thế thì đã sao? Thân phận rõ rành rành ra đó, đừng nói là Lý Dục Thần chưa có việc làm, ngay cả người giám đốc là anh ta đây cũng chẳng là cái thá gì trong mắt họ cả. Ngộ nhỡ họ có hứng giới thiệu cho Lý Dục Thần một công việc, giới thiệu bừa một việc nào đó thôi cũng tốt hơn nhiều so với làm nhân viên phục vụ ở quán bar. Sau khi chuẩn bị phòng, Mã Sơn đã có việc rời đi. Trương Nhất Bình muốn theo đuổi Lâm Mộng Đình, đây là mục đích chính của họ trong buổi đi chơi ngày hôm nay. Nhưng Lâm Mộng Đình liên tục lôi kéo Đinh Hương nói chuyện, hai người họ chẳng có cơ hội nào. Còn Chu Húc, kể từ khi gặp Đinh Hương, anh ta cứ như dính bùa mê thuốc lú, mắt nhìn đăm đăm vào cô ấy. Anh ta đưa ra đề nghị, hôm nay có bạn mới, kêu gọi mọi người kết bạn Wechat với nhau. Mục tiêu của anh ta dĩ nhiên là Đinh Hương, nhưng để không rõ ràng quá, anh ta đi tới chỗ Lý Dục Thần trước: “Người anh em, kết bạn Wechat nhé”. “Wechat là gì thế?”, Lý Dục Thần hỏi. Những người khác đều sửng sốt. “Người anh em đang nói đùa gì vậy, đừng nói đến cả Wechat mà anh cũng không biết đấy nhé?”, khoé miệng Chu Húc cong lên, anh ta có vẻ khá mong đợi. Đinh Hương vội vàng giải thích giúp Lý Dục Thần: “Anh Dục Thần mới từ trên núi xuống…” Cô ấy còn chưa nói hết lời, vẻ khinh thường trên mặt mọi người đã hiện rõ hơn. “Hoá ra là một tên nhà quê từ trên núi xuống”, Diêu Lệ Lệ mỉa mai một câu. Trương Nhất Bình giả vờ hào phóng ngồi xuống cạnh Lý Dục Thần: “Không sao, ai mà chẳng có lần đầu tiên. Nào, lấy điện thoại ra đây, để tôi dạy cậu cách dùng Wechat cho”. Lý Dục Thần lấy điện thoại từ trong túi ra. “Ồ wow!”, giọng nói phô trương của Chu Húc vang lên: “Nokia! Ha ha, không ngờ vẫn còn người dùng Nokia cơ đấy!” Một tràng tiếng cười to vang lên trong phòng VIP. Ngay cả Lâm Mộng Đình cũng không nhịn cười được, cô không có ác ý, chẳng qua không thể tưởng tượng ra được trong những năm qua anh thanh niên đã sống với chiếc điện thoại Nokia kia bằng cách nào thôi. Thôn làng ở vùng núi xa xôi thế nào thì cũng phải phổ cập điện thoại thông minh rồi chứ. Trương Nhất Bình nhìn chiếc điện thoại: “Người anh em, cái này thì tôi không giúp cậu được rồi. Hay là thế này đi, cậu hát cho chúng tôi nghe một bài, tôi sẽ tặng cậu điện thoại mới, nhé?” Nói xong anh ta cười phá lên. Chu Húc càng hào hứng hơn: “Đúng nhỉ, hát đi, hát mấy bài hát trên núi các cậu ấy, tôi cũng mua điện thoại mới cho cậu, loại mới nhất luôn, cái cũ này vứt đi được rồi đó”. Anh ta cầm lấy điện thoại của Lý Dục Thần, làm bộ định ném đi. Lý Dục Thần lập tức giật lại điện thoại, động tác nhanh như chớp, Chu Húc hoàn toàn không phản ứng kịp. “Anh mà làm hỏng là không đền nổi đâu”. Chu Húc phì cười: “Ha ha, cái điện thoại cũ rích này á, cậu ta bảo tôi không đền nổi kìa, ha ha ha”. Những người khác cũng cười hùa theo. Trương Nhất Bình vỗ vai Lý Dục Thần: “Này người anh em, hôm nay cậu chính là thú vui của chúng tôi đấy”. Đinh Hương nhìn mọi người cười nhạo Lý Dục Thần, sốt ruột đến mức ứa nước mắt. Lâm Mộng Đình không chịu được nữa: “Thôi được rồi, có muốn chơi nữa không hả, không chơi thì giải tán hết đi”. Lúc này bỗng vang lên một tiếng “rầm”, cửa phòng VIP được mở ra, một gã đầu trọc xăm mình bước vào, theo sau gã ta còn có hai tên đàn em. “Ồ, náo nhiệt nhỉ!” Gã đầu trọc nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Đinh Hương, gã ta cười xấu xa nói: “Này người đẹp bé bỏng, đi với anh nha, anh sẽ cho em bao lì xì thật dày”. “Mày là ai vậy?” Chu Húc đang rầu vì không có cơ hội thể hiện trước mặt Đinh Hương, anh ta đứng dậy chỉ tay vào mặt gã đầu trọc chất vấn. Gã ta cười khẩy, nhẹ nhàng đẩy ngón tay của Chu Húc ra: “Thằng nhóc con, tao khuyên mày tốt nhất là đừng nên lo chuyện bao đồng”. “Lo chuyện bao đồng gì chứ? Đây là phòng riêng của tụi tao, mày xông vào làm gì hả? Mày là ai?”, Chu Húc tiếp tục chỉ vào mặt gã đầu trọc: “Cút đi, cút ra ngoài ngay cho tao!” Gã đầu trọc đột nhiên đưa tay túm lấy ngón tay Chu Húc rồi bẻ một phát. Chu Húc “úi” một tiếng, đau đến mức nghiêng người quỳ xuống dưới đất. “Oắt con, tao ghét nhất là bị người khác chỉ vào mặt đấy”, gã đầu trọc nhìn Chu Húc từ trên cao xuống: “Tao là ai đúng không?” “Chát”, gã ta tát thẳng vào mặt Chu Húc một cái bạt tai thật mạnh. “Á!”, Diêu Lệ Lệ và Trương Khiết hoảng sợ hét toáng lên. Chu Húc quỳ dưới đất, ngón tay còn đang bị gã đầu trọc giữ chặt, chỉ cần giãy giụa nhẹ thôi là sẽ đau vô cùng. “Tao là ai à? Bảo tao cút đúng không?” “Chát”, gã đầu trọc lại tát thêm một bạt tai. Mặt của Chu Húc đã sưng nhẹ. Trong phòng VIP, ngoại trừ Lý Dục Thần, tất cả mọi người đều sững sờ. Những cậu ấm cô chiêu này sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, đã bao giờ gặp những cảnh tượng như thế này đâu. Lý Dục Thần không ngờ gã đầu trọc lại kiêu ngạo đến mức đi thẳng vào phòng riêng của người khác để tìm người, bây giờ muốn dẫn Đinh Hương đi thì cũng đã muộn rồi.