Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

chương 1119 còn nhà họ tiêu thì thậm chí không buồn tới.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bayar quỳ gối chính giữa tế đàn, hai tay giơ lên trời, trên người bốc lên ngọn lửa hừng hực, miệng lẩm bẩm chú ngữ gì đó mà họ không nghe rõ được. Tấm bài vị tổ sư sau lưng ông ta sáng lên. “Ôi trời, sơ suất quá!” Hoàng Đại Sơn kêu lên một tiếng, phẩy cây phất trần trong tay, hóa thành một chiếc đuôi màu vàng khổng lồ, đập về phía tế đàn. Mà lúc này, toàn bộ tế đàn đều đã bốc cháy. Chiếc đuôi vàng quét tới, những sợi lông nở to ra phủ kín tế đàn, không còn chừa lại một kẽ hở nào. Nhưng ngay cả như vậy, ngọn lửa vẫn không bị dập tắt. Hoàng Đại Sơn đành nhấc đuôi lên, một cơn gió mạnh thổi tới, ngọn lửa bốc lên ngút trời. Bayar bị cuốn ra khỏi tế đàn bốc cháy, thả xuống bãi đất giữa sân. Chiếc đuôi to đập lên người ông ta mấy lần, lửa mới bị dập tắt. Hoàng Đại Sơn thu đuôi về, phát hiện ra lông đuôi bị cháy xém mất một nhúm, xót ruột kêu lên: “Ôi chao, hết rồi, hết rồi, chuyến này thì hết thật rồi, xấu mất rồi, không còn được các cô gái thích nữa rồi!” Ông ta giận đùng đùng chạy tới, chỉ vào Bayar bị cháy xém nhưng vẫn chưa chết, mắng: “Ông điên rồi! Nghịch gì chẳng được, sao lại nghịch lửa tự thiêu! Mẹ ông đẻ ông trên xe buýt phải không, lúc đẻ ông ra, hông mẹ ông bị cửa xe buýt kẹp cho nên đầu óc của ông mới bị bẹp dí…” Hoàng Đại Sơn mắng như súng bắn liên thanh, không hề bị trùng lặp. Sư phụ Vinh không khỏi thương hại Bayar, trong lòng thầm quyết định sau này không thể so tài với con chồn thối này được. Nó vểnh mông lên là đánh rắm, mở miệng ra là mắng chửi, mẹ kiếp, ai mà chịu cho nổi? Hoàng Đại Sơn mắng một thôi một hồi, cuối cùng đúc kết lại một câu đậm chất dân phố cổ của thủ đô: “Mẹ nhà nó!” Sau đó ông ta xoay người, hếch mông về phía Bayar. “Chờ một chút!” Bayar sống dở chết dở hoảng sợ nhìn Hoàng Đại Sơn như nhìn thấy ác ma. “Tôi… Tôi… Đầu hàng, tôi thua một nửa được chưa?” Tần gia rất tức giận. Vốn dĩ ông ta sắp xếp cho xe của nhà họ Lý ở bãi đậu xe P3 là muốn làm khó dễ Lý Dục Thần, dập tắt uy phong của anh. Thật không ngờ đám nhà giàu, quyền quý của thủ đô lại đều đi theo sau mông Lý Dục Thần tới đây. Đúng là ăn trộm gà không thành còn để mất nắm gạo, chẳng những ông ta không làm khó dễ được anh mà còn cổ vũ khí thế cho nhà họ Lý. Đáng giận nhất là tứ đại gia tộc của thủ đô. Gần đây đúng là Lý Dục Thần đang phất lên nhưng vẫn còn chưa tới mức có thể khiến đám quyền quý, nhà giàu khắp thủ đô đều đi theo anh. Không phải những người đó đi theo nhà họ Lý mà là đi theo tứ đại gia tộc của thủ đô. Nhà họ Vương, nhà họ Sở, nhà họ Na, ngoại trừ Vương Tứ gia chẳng có địa vị gì ra thì tất cả đều chỉ cử bọn vãn bối tới dự. Còn mượn cớ là bị dương tính lần hai, làm gì có chuyện trùng hợp, tất cả đều bị dương tính lại lần hai như vậy chứ? Đừng nói là Tần Thụ Nghĩa không tin, ngay cả con chó trông cửa sau của trang viên cũng còn không tin nữa là! Rõ ràng là mấy lão già đó không muốn tham gia vào chuyện tranh chấp này, có ý tọa sơn quan hổ đấu. Còn nhà họ Tiêu thì thậm chí không buồn tới. Hôm nay là ngày đại thọ sáu sáu, ông ta đã chuẩn bị từ trước đó khá lâu, tiệc mừng thọ, đại hội giám định và triển lãm châu báu, hội đấu giá từ thiện,… Hàng loạt các khâu đều đã chuẩn bị xong, bọn họ không đến, Tần Thụ Nghĩa sao có thể không tức giận cho được? Nhưng tức thì tức, ở tình huống thế này, ông ta không thể nổi giận được. Đành phải tươi cười nhận lời chúc phúc của mọi người.

Danh mục quà tặng kéo dài hết món này tới món khác, quà tặng chất cao như núi, không ít món quà là vật báu hiếm có khiến tâm trạng Tần Thụ Nghĩa hơi khá lên một chút.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio