Lý Dục Thần cười, nói: “Tần gia cứ mở ra xem là biết”. Tần Thụ Nghĩa gật đầu với Phan Vân Long. Phan Vân Long bèn đi lại đó, túm một cạnh của thùng giấy rồi nhẹ nhàng tách ra, lực tay truyền vào thùng giấy, “bụp” một tiếng, thùng giấy nứt ra bốn phía. Thứ nằm bên trong thùng là một chiếc quan tài đen nhánh. Quan tài vừa xuất hiện, mọi người lập tức xôn xao. Ai nấy đều đã suy đoán đủ kiểu nhưng không ai đoán được Lý Dục Thần lại dám tặng quan tài vào ngày này. Tặng quan tài vào ngày mừng thọ Tần gia sáu mươi sáu tuổi không phải chỉ là hành động mang tính khiêu khích nữa mà phải nói là đã gây hấn rồi. Tần Thụ Nghĩa tái mét mặt, ánh mắt lóe lên sát khí, đám đệ tử Tần môn đang có mặt ở đây cũng không nén nổi cơn giận. Cơn giận của Tông Sư giận dữ tỏa ra uy lực không gì chống đỡ nổi! Mọi người đều bất giác tránh ra, cố gắng cách Lý Dục Thần xa ra một chút để tránh bị vạ lây. Nhưng bọn họ cũng không nỡ đi quá xa vì sợ không được xem trò hay này. Vương Tứ gia rơi vào thế khó xử. Lúc này, lập trường của nhà họ Vương trở nên khá tế nhị. Hai mươi năm qua, trong số tứ đại gia tộc của thủ đô, nhà họ Vương luôn luôn đứng đầu. Hôm nay, nhà họ Tiêu có thực lực võ đạo mạnh nhất lại vắng mặt. Cho nên lúc này, nhất cử nhất động của nhà họ Vương đều thu hút sự chú ý của mọi người. Ông ta rất coi trọng Lý Dục Thần, cũng có ý thúc đẩy hai nhà họ Vương và họ Lý kết thành đồng minh. Nhưng nhà họ Vương là một gia tộc lớn, trong nội bộ có nhiều ý kiến bất đồng, nhất là Vương Bách Xuyên - anh cả của ông ta, vẫn còn đang do dự. Trong mắt bọn họ, đương nhiên gần đây Lý Dục Thần đang phất lên nhưng thực lực và trí tuệ mà anh thể hiện ra vẫn còn chưa đủ sức khiến nhà họ Vương phải nhượng bộ. Vương Tứ gia tin rằng nhà họ Sở cũng nghĩ như vậy, cho nên Sở Chấn Thanh mới không tới mà cho Sở Dao – người có mối quan hệ với Lý Dục Thần cũng không đến nỗi nào, tới đây để có thể dễ bề tiến thoái. Mặc dù nhà họ Tần không phải là một gia đình giàu có, quyền quý nhưng Tần gia là Tông Sư Sách Môn, địa vị cực kỳ cao, đệ tử Tần môn trải rộng khắp thiên hạ. Sau chuyện ở Phan Gia Viên, mâu thuẫn giữa hai nhà họ Tần và họ Lý căng thẳng như nước với lửa. Hôm nay là lễ mừng thọ của Tần gia, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, đây chính là lúc bộc lộ năng lực và trí tuệ của Lý Dục Thần. Nhưng cả bốn nhà đều không ngờ được rằng Lý Dục Thần lại mạnh bạo như vậy, trực tiếp tặng cho Tần gia một chiếc quan tài. Cách làm giết địch tám trăm, tự tổn một ngàn này quả là không khôn ngoan. Ông ta không cho rằng hiện tại Lý Dục Thần đã có thể cứng đối cứng với Tần gia, cho dù có thể oai được nhất thời nhưng xét về đại cục thì chắc chắn là thua thiệt. Chẳng những tự cắt đứt đường lui của mình mà cũng cho thấy người này tầm nhìn nhỏ hẹp, khiến người cả thủ đô cười chê. Vương Tứ gia lắc đầu, quan tài còn đang nằm ở đó, ông ta không thể nào nói đỡ được gì. Tần Thụ Nghĩa sầm mặt lại, mắt lóe lên ánh sáng lạnh, ông ta nghiêm nghị nói: “Lý Dục Thần, cậu có ý gì vậy?” Lý Dục Thần cười hỏi: “Tần gia không mở ra xem thử à?” Nghe anh nói vậy, mọi người lại tò mò không biết trong quan tài này còn có thứ gì? Có người thoải mái nói: “Quan tài quan tài, thăng quan phát tài, cậu Lý quả là có lối tư duy độc đáo, đặt quà tặng bên trong quan tài, ngụ ý đúng là tốt đẹp!” Cũng có người giễu cợt nói: “Làm người khác bực mình mà còn tưởng thế là hay! Tôi còn tưởng là cậu ta là người có khí phách, dám khiêu chiến với Tần gia cơ chứ!” Tần Thụ Nghĩa híp mắt, không hiểu Lý Dục Thần có ý đồ gì, bèn đánh mắt ra hiệu cho Phan Vân Long. Phan Vân Long đi lại đó, ấn tay lên đầu quan tài, đẩy nắp quan tài về phía trước, nắp quan tài lập tức mở ra. Quan tài bình thường chỉ cao khoảng 50, 60cm, nhưng chiếc quan tài này rất lớn, cao khoảng hơn một mét. Nắp quan tài vừa mở ra, mọi người bất giác xích lại gần xem thử bên trong có gì.
Đúng lúc này, trong quan tài bỗng nhiên có một người ngồi dậy làm mọi người giật mình, cuống quít lùi lại.