Hay là năm đó ông nội Hữu Toàn giết nhầm người, người đó không phải Lữ Hiển. "Lữ Hiển đang ở đâu?" "Tôi chỉ biết ở Mạc Bắc, cụ thể là ở đâu thì không biết". Mạc Bắc, điều này cũng giống như những gì Châu Khiếu Uyên nói, nói cách khác, năm đó ông nội Hữu Toàn không giết nhầm. "Tôn Trường Hải biết ư?" "Ông ấy là đồ đệ của Lữ Hiển". Lý Dục Thần gật đầu: "Vấn đề cuối cùng. Hai mươi năm trước, ông có tham gia vào cuộc tàn sát nhà họ Lý hay không?" Mọi người ở đây đều lắp bắp kinh hãi, bắt đầu sôi nổi. "Nhà họ Lý thật sự bị tàn sát sao?" "Không thì sao lại đột nhiên biến mất được chứ?" "Vậy cũng tàn nhẫn thật, trên dưới nhà họ Lý có mấy trăm người lận đó!" "Chưa hết đâu, nhà họ Lý không chỉ có mỗi căn nhà đó, ở Kinh Giao còn có mười mấy trang viên, lại còn có chi nhánh khắp nơi, cộng thêm họ hàng thân cận, nói mấy ngàn người còn là ít đấy!" "Thảo nào Lý Dục Thần thù dai đến vậy, thậm chí còn dùng cả thủ đoạn hèn hạ như hạ độc". "Mối thù diệt môn, hạ độc thì có là gì, nếu Tần gia có liên quan tới chuyện hai mươi năm trước thì đây cũng là báo ứng!" "Dù sao cũng không đáng mặt anh hùng! Nếu anh ta đấu một chọi một với Tần gia thì tôi sẽ nể phục anh ta". "Một chọi một? Biệt danh Quỷ thủ là để trưng thôi sao? Chỉ với một tay như vừa rồi của Tần gia thôi, tên họ Lý kia đã chết nhăn răng rồi!" ... Vẻ mặt Tần Thụ Nghĩa tối sầm lại, không biết là do độc hay nhớ tới chuyện cũ năm đó. "Lý Dục Thần, tôi bảo không thì cậu có tin tôi không? Có bản lĩnh thì giải độc cho tôi trước đi, ta sẽ nói cho cậu biết về chuyện hai mươi năm trước". Lý Dục Thần cười khinh bỉ, móc hai ngón tay, hai cây kim trên cổ tay lập tức bay ra, luồng hắc khí kia cũng bay ra theo như cái đuôi. Cạch cạch hai tiếng, hai cây kim đâm sâu vào ván quan tài. Màu đen trên mặt Tần Thụ Nghĩa nhanh chóng biến mất, rồi lui về phía cổ tay, cuối cùng biến thành điểm cuối của điểm đen và biến mất trong không trung. Tần Thụ Nghĩa đưa tay lên nhìn, hai quỷ thủ khiến ông ta tự hào coi như đã được cứu rồi. Ông ta vội vàng lấy viên thuốc ra nhét vào miệng, vận chân khí tuần hoàn một vòng trong cơ thể, khi cảm thấy dễ chịu hơn mới yên tâm. "Được, bây giờ ông có thể nói rồi", Lý Dục Thần nói. Ánh mắt Tần Thụ Nghĩa lập lòe, vẻ mặt do dự. Ông đã nhận định Lý Dục Thần là người Cát môn, Cát môn nhiều sát thủ, ai ai cũng khó chơi, hơn nữa đều ẩn giật thần bí, chọc phải người Cát môn sẽ vô cùng phiền phức. Huống gì ngay cả sư phụ ông ta, Đàm Đài Ngọc cũng phải né xa lão quỷ Cát môn kia ba thước. Nhưng trong cục diện hôm nay, ông ta thật sự không còn đường lui nữa rồi. Hai mươi năm trước, tuy ông ta không tiếp tay tham dự vào cuộc chiến nhà họ Lý, nhưng lúc đi tìm dư nghiệt nhà họ Lý, ông ta đã phí không ít sức, cũng giết không ít người. Hôm nay ông ta và Lý Dục Thần chỉ có một người có thể sống sót trở ra. Tần Thụ Nghĩa tin rằng, người này chính là mình. Lý Dục Thần dựa vào ám khí Cát môn và thuốc độc, chỉ cần ông ta cẩn thận một chút, hoặc là đánh đòn phủ đầu không cho anh cơ hội thi triển ám khí và hạ độc thì sẽ không thua. Huống gì hai người Vương Vinh đã đuổi theo Tôn Trường Hải, điều này có thể khiến ông ta chuyên tâm đối phó với Lý Dục Thần. "Hai mươi năm trước..." Tần Thụ Nghĩa thở dài một hơi, quỳ xuống trước mặt Lý Dục Thần, nhìn có vẻ là định dập đầu.