Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên. "Vào đi", Sở Dao nói. Một người phụ nữ mặc đồng phục tiến vào, gọi một tiếng "Chủ tịch", trông thấy Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình ở đây, cô ta có vẻ hơi rụt rè, dừng lại lời muốn nói. Lý Dục Thần nhận ra đây là nhân viên bán hàng Tiểu Trịnh, anh gặp lần đến mua xe hồi trước. Sở Dao giải thích: "Đây là Tiểu Trịnh, mọi người chắc từng gặp mặt rồi, lần trước cô ta thể hiện rất tốt, cho nên tôi gọi cô ta thay thế Ngô Đại Minh làm quản lý". Lý Dục Thần gật gật đầu, không nói gì. Lâm Mộng Đình lên tiếng: "Tiểu Trịnh, chúc mừng cô". Tiểu Trịnh đáp: "Còn phải cảm ơn cậu Lý và cô Lý. Nếu không có hai người, tôi cũng không có cơ hội lên làm quản lý". Sở Dao nói: "Tiểu Trịnh, cậu Lý không phải người ngoài, có việc gì thì cô cứ nói đi". Tiểu Trịnh mới nói: "Chủ tịch, có tin tức về Ngô Đại Minh". "Ở đâu?", Sở Dao hơi kích động hỏi, bởi vì Ngô Đại Minh mấu chốt của mọi chuyện, cũng có thể đòi lại công lý cho Đới Đình. "Bên dưới vách núi phía nam Bắc Giao Yên sơn, lúc phát hiện người đã chết rồi", Tiểu Trịnh nói. "Chết rồi?", Sở Dao cảm thấy ngoài ý muốn: "Chết như thế nào?" "Nói là anh ta và Phiền Đại Thiếu cùng nhau lên núi đi săn. Phiền Đại Thiếu mất tích, thuộc hạ của Phiền Đại Thiếu cho rằng Ngô Đại Minh hại chết Phiền Đại Thiếu, nên vứt Ngô Đại Minh xuống vách núi". "Hả? Chẳng phải Phiền Đại Thiếu là người của anh trai tôi sao? Sao bọn họ lại đấu tranh nội bộ vậy?" Tiểu Trịnh lắc đầu: "Hiện tại tôi không rõ ràng lắm". Sở Dao xoa xoa trán, sắp xếp lại suy nghĩ lộn xộn, nói: "Tiểu Trịnh, cô đi gọi tất cả nhân viên của câu lạc bộ đến, cứ bảo là họp. Còn nữa, chuyện của Ngô Đại Minh và tổng giám đốc Đới đừng truyền ra một chữ nào". "Tôi biết", Tiểu Trịnh đi ra ngoài. Sở Dao khoanh tay nói: "Ngô Đại Minh chết rồi, manh mối đã bị cắt đứt. Chúng tôi gọi toàn bộ nhân viên đến, cậu Lý có Hỏa Nhãn Kim Tinh, tốt nhất có thể giúp tôi bắt được hết người anh trai tôi xếp vào nơi này". Lý Dục Thần cười đáp: "Tôi không phải là Tôn Ngộ Không, Hỏa Nhãn Kim Tinh ở đâu ra? Vả lại, tôi chỉ bắt thích khách, bắt nằm vùng là chuyện của nhà họ Sở các cô". Sở Dao cũng biết Lý Dục Thần nói sự thật, bất đắc dĩ cười khổ. Nhân viên nhanh chóng tụ họp. Văn phòng Sở Dao rất lớn, mười mấy nhân viên đứng ở bên trong không hề có vẻ chen chúc. Tiểu Trịnh bưng tới ba ly cà phê, đặt xuống bàn trước mặt họ, nói: "Ngoại trừ bảo vệ, mọi người đều đến đông đủ". Sau đó chính cô ta cũng đứng chung một chỗ với nhân viên khác. Sở Dao nói: "Nhân viên nòng cốt của Dao Quang chúng tôi chỉ có từng này, ngoài Dao Quang còn có mấy công ty, nhân viên tương đối lẫn lộn, tra được phiền toái hơn". Lý Dục Thần gật gật đầu, bưng lên cà phê, vừa uống vừa đi qua trước mặt nhân viên xếp thành hàng. Lúc anh đi qua, mỗi một nhân viên đều cảm nhận được khí tràng mạnh mẽ, không phải là cảm giác áp bách, mà là cảm giác khiến người ta hoảng hốt, không giấu được bí mật. Đi được một nửa, Lý Dục Thần đột nhiên "A" một tiếng. Ly cà phê trong tay rơi xuống đất, thân thể lung lay. Lâm Mộng Đình vô cùng sợ hãi, lao người qua đó, đỡ lấy Lý Dục Thần, dìu anh quay trở về ghế sô pha ngồi xuống, lo lắng hỏi: "Dục Thần, anh sao rồi?" Lý Dục Thần nhắm chặt hai mắt, bờ môi tím tái, sắc mặt xanh đen, vô cùng đau đớn. "Cà phê có độc!", Lâm Mộng Đình quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Trịnh. Tiểu Trịnh nhìn Lý Dục Thần nằm nhoài trên ghế sô pha, trên mặt lóe lên vẻ đắc ý: "Còn tưởng rằng lợi hại thế nào, cũng chỉ có thế thôi!"