Lý Dục Thần che ngực, thống khổ hỏi: "Bà biết bố tôi? Bà là ai? Vì sao lại muốn giết tôi?" Bà lão cười lạnh nói: "Nói cho cậu cũng không sao. Hãy nhớ kỹ, tôi tên Đoàn Phù Dung, giết cậu bởi vì cậu có một người bố còn hơn cả cầm thú!" “Lúc đó, tuy nhà họ Đoàn chúng tôi không ở thủ đô nhưng cũng là danh môn vọng tộc hạng nhất ở Thạch Môn. Bởi vì từ khi sinh ra tôi đã xinh đẹp nên được mệnh danh là Phù Dung Thạch Môn, khi nhà họ Lý nghe nói liền nhờ người đến làm mai, muốn gả tôi cho Lý Vân Hoa”. “Bố mẹ tôi nghe nói Lý Vân Hoa là công tử ăn chơi trác táng đệ nhất thủ đô, suốt ngày chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng thì không muốn gả tôi đi. Nhưng e ngại nhà họ Lý quá quyền lực nên họ không thể từ chối, liền nói để người trẻ gặp nhau, việc của người trẻ thì để người trẻ tự quyết định”. “Ngay khi nhìn thấy Lý Vân Hoa ở thủ đô, tôi đã yêu ông ta như ăn phải thuốc mê hồn, bất chấp sự phản đối của bố mẹ, thậm chí còn không trở về nhà. Bố mẹ tôi không thể thay đổi được tôi, vì vậy họ đã đồng ý cuộc hôn nhân này". “Nhà họ Lý và nhà họ Đoàn đã thảo luận kết hôn, nhà tôi cũng đã đặt mua của hồi môn cho tôi, tôi còn đang mơ đẹp, chờ được làm con dâu của nhà họ Lý, chờ ngày độc chiếm mỹ nam đẹp nhất thủ đô, nhưng lại đã quên mất Lý Vân Hoa là người như thế nào". “Ông ta suốt ngày quanh quẩn bên ngoài, trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết vướng phải bao nhiêu nợ phong lưu. Tục ngữ nói, nếu ra ngoài làm việc không tốt thì sớm muộn gì cũng phải trả giá. Không phải không có quả báo, mà là chưa tới thời điểm. Nhưng quả báo này lại báo ở trên người tôi trước”. "Có một người phụ nữ tên là Nguyệt Tiên Lăng..." Khi nhắc tới cái tên này, biểu cảm trên mặt bà lão vặn vẹo, vết sẹo hình con rết dường như sống dậy, bò khắp mặt, giọng nói tràn đầy hận ý nghiến răng nghiến lợi. "Nguyệt Tiên Lăng tìm tới nhà tôi, trâng tráo nói Lý Vân Hoa là người của bà ta, những người khác đều không xứng với ông ta. Bà ta muốn cùng Lý Vân Hoa lên núi tu luyện, trở thành một đôi thần tiên quyến lữ". "Vậy mà Lý Vân Hoa lại vâng vâng dạ dạ, vừa nói chuyện kết hôn với tôi, vừa vương vấn chưa dứt với bà ta. Tôi tức giận, đến gặp Nguyệt Tiên Lăng để tranh luận, nói cho bà ta biết, nhà họ Lý và nhà họ Đoàn đã đính hôn, vốn muốn cho bà ta biết khó mà lui. Không nghĩ tới…” Thân thể bà lão run rẩy kịch liệt, tựa như nhớ tới chuyện vô cùng đau đớn. "Không nghĩ tới, bà ta chẳng những không rút lui, còn bắt tôi lại, chọc mù hai mắt tôi, hủy hoại dung mạo của tôi, dùng mọi cách làm nhục tôi!" "Tôi mới biết được, bà ta... bà ta vậy mà không phải phụ nữ, bà ta là một yêu quái bất nam bất nữ!" "Lý Vân Hoa không chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, còn yêu đương với loại yêu quái bất nam bất nữ này. Cậu nói xem, ông ta có rác rưởi hay không? Có khốn nạn hay không?" Lý Dục Thần nghe được, chết lặng. Anh không ngờ bố anh lại có quá khứ như vậy. Nguyệt Tiên Lăng không phải là chưởng môn phái Vương Ốc sao? Bất nam bất nữ là sao? Chuyện gì đã xảy ra giữa bố và Nguyệt Tiên Lăng? Hai mươi năm trước, nhà họ Lý bị diệt vong, Nguyệt Tiên Lăng là thủ phạm chính, chẳng lẽ hận thù bắt nguồn từ tình yêu? Còn bà già mù trước mặt, nếu lời bà ta nói là sự thật thì quả thực rất đáng đồng cảm. Ân Oanh và Đới Đình nghe được chuyện này cũng tái mặt. Lần đầu tiên Ân Oanh biết được nguồn gốc ngoại hình xấu xí của sư phụ mình. Vừa nghĩ tới cảnh tượng sư phụ chịu khổ, trái tim cô ấy liền quặn lên. Cô ấy quá buông thả, vậy mà chưa bao giờ nghĩ đến sư phụ, đi theo sư phụ hơn mười năm, nhiều lần bướng bỉnh, tùy hứng, khiến sư phụ tức giận. Đới Đình vừa trải qua gian khổ, nghe được câu chuyện của Đoàn Phù Dung, càng cảm thấy đồng cảm như chuyện của bản thân mình. Nhưng chuyện này cũng mang đến cho cô ấy một tia sáng và hy vọng trong tuyệt vọng, sư phụ đã chịu đựng quá nhiều đau khổ như vậy, vậy nỗi đau khổ mà cô ấy phải chịu thì có tính là gì đâu? Trong cuộc sống, không có trở ngại nào là không thể vượt qua.
Toàn thân Đoàn Phù Dung run rẩy, hận ý đầy trời theo ký ức phủ đầy bụi bặm được mở ra như nước lũ dâng trào.