Hôm nay, khi Đoàn Phù Dung đánh lén, anh liếc mắt một cái đã nhận ra kiếm Ngư Trường, liền quyết định đi một bước hiểm, lấy độc trị độc, dùng độc của Ngư Trường để chế ngự ma độc trong máu. Trong khoảnh khắc kiếm Ngư Trường đâm vào trái tim, anh mạnh mẽ luyện vòng Chu Thiên, hao tâm tổn sức tiêu tốn năng lượng, mạnh mẽ vận chuyển ma khi đến tụ tập trong trái tim. Đây cũng là nguyên nhân khiến vừa rồi anh trông đau khổ như vậy. Một chiêu này vô cùng nguy hiểm, kiếm Ngư Trường không phải là vũ khí bình thường, nó là tiên khí nổi danh ở Thiên Đô, được ghi tên trong ghi chép danh kiếm. Ma khí tụ tập trong tim, nếu không thể loại bỏ ra ngoài sẽ nhanh chóng ăn mòn tâm trí, khiến anh rơi vào ma đạo trong nháy mắt. May mắn là đã thành công. Đầu ngón tay Lý Dục Thần gõ lên kiếm Ngư Trường, vẩy ra một chút máu đen. Những giọt máu vẽ thành một vòng cung, lóe lên thứ ánh sáng kỳ dị dưới ánh mặt trời. Đoàn Phù Dung đưa tay ra, đầu ngón tay bắn ra một luồng khí, đánh trúng một giọt máu. Giọt máu ‘xì” một tiếng, tan thành mây khói. "Huyết khí Thiên Ma!" Vẻ mặt Đoàn Phù Dung kinh hãi, lập tức hiểu được Lý Dục Thần vừa làm gì: "Vậy mà cậu lại mượn độc Ngư Trường tiêu diệt huyết khí Thiên Ma trong cơ thể!" "Trả lại cho bà". Lý Dục Thần vung cổ tay, kiếm Ngư Trường nhanh chóng đâm ra, hóa thành một luồng ánh sáng rơi vào trong tay Đoàn Phù Dung. "Đây là danh kiếm thiên cổ, sao cậu lại không muốn?" "Đây là kiếm của bà, cũng không phải của tôi". "Được, được, được!", Đoàn Phù Dung liên tiếp nói ba chữ “được”: "Không tiếc mạng để đuổi ma là dũng cảm, nhìn thấy bảo vật quý hiếm mà không tham lam là trong sạch. Nếu cậu là đệ tử Mặc gia, hoặc có cự tử* chi tư. Đáng tiếng, thật đáng tiếc!” *Học phái Mặc gia tôn xưng người có đạo hạnh đáng làm bậc thầy là cự tử. Phiếm chỉ người có thành tựu ưu việt và ảnh hưởng to lớn hoặc nhân vật có uy quyền về một phương diện nào đó. “Đáng tiếc gì?”, Ân Oanh vừa tò mò vừa mong đợi nhìn Lý Dục Thần. “Mặc gia đã hai ngàn năm không có cự tử!”, Đoàn Phù Dung thở dài: “Đáng tiếc cậu ta là con trai của ma nữ, Mặc gia thu nhận đệ tử nghiêm khắc nhất, cho nên không thể tiếp nhận cậu ta làm đệ tử". "Sư phụ, không phải cậu ta đã mượn độc Ngư trường để loại bỏ ma khí trong cơ thể sao?" "Vậy thì sao? Làm sao dòng máu Thiên Ma có thể dễ dàng thay đổi như vậy? Loại bỏ ma khí thì dễ, trừ ma tâm mới khó. Nếu ma tâm không được loại bỏ, ma khí đi rồi sống lại, cuối cùng cậu ta vẫn là ma". Đoàn Phù Dung lắc đầu, bỗng cảm thấy thái độ của mình có vấn đề, đột nhiên tức giận nói: "Tôi đang nói cái gì vậy? Sao tôi có thể thương tiếc nghiệp chướng như cậu! Muốn trách thì trách bố của cậu, ông ta không nên cưới một ma nữ để cậu mang ma huyết trong người, không công lãng phí tư chất thượng đẳng. Cậu đi đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Lý Dục Thần cười nói: "Bà không giết tôi sao?" Đoàn Phù Dung hừ lạnh một tiếng: "Hừ, tôi không giết được cậu! Cậu cũng đừng hòng dựa vào chuyện này để nhục nhã tôi. Hai mươi năm trước, tôi thực sự đã chịu đủ nhục nhã rồi". Sau đó, bà ta lại nói với Ân Oanh: "Người Mặc gia coi trọng lời hứa, nếu con không thể giết cậu ta, vậy thì hãy giữ đúng lời hứa, đi cùng cậu ta đi”. "Sư phụ!", Ân Oanh quỳ xuống khóc nói: "Con không đi, con muốn ở bên cạnh người, chăm sóc người cả đời!" "Ta là một bà già mù, có gì mà cần chăm sóc", Đoàn Phù Dung nói: "Con là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi của Cát môn, con cứ giữ chiếc nỏ Huyền Cơ kia đi, hy vọng sau này con vẫn có thể tuân thủ quy định của Mặc gia, làm một người Mặc gia đủ tư cách. Nhưng con không thể kế thừa vị trí môn chủ Cát môn, ta sẽ không giao kiếm Ngư Trường cho con”. "Sư phụ..." Ân Oanh còn muốn nói thêm, nhưng Đoàn Phù Dung ngăn lại: "Đừng nói nữa, con đi đi. Ta sẽ trả lại tiền cho người thuê, đồng thời tuyên bố mệnh lệnh Cát môn, chấm dứt nhiệm vụ, sau này Cát môn sẽ không nhận nhiệm vụ ám sát Lý Dục Thần nữa". "Người thuê?", Lý Dục Thần nhướng mày, hỏi: "Người thuê là sao? Không phải là muốn giết tôi sao?"
"Đúng vậy, tôi muốn giết cậu, bởi vì tôi hận bố cậu, hận mẹ cậu, hận tất cả mọi người nhà họ Lý!", Đoàn Phù Dung tức giận nói: "Nhưng người Mặc gia không mang thù! Tuy lòng tôi mang hận thù cá nhân, không thực sự đủ tư cách làm người Mặc gia, nhưng vì đã bước vào Mặc gia rồi, làm sao tôi có thể vi phạm các quy tắc của Mặc gia, vì hận thù bản thân mà đến giết cậu?”