Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

chương 1168 tự đâm đầu vào chỗ chết!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Một sinh mệnh có thể giao tiếp được với thần”, Lữ Hiển nói: “Vốn dĩ ta muốn tìm Lý Dục Thần, nhưng hiện tại ta phát hiện ra trong người cô gái này cũng có dòng máu có thể khiến thần thức tỉnh. Ta muốn dùng máu của cô ta để tế trời, dùng linh hồn của cô ta để đánh thức nữ thần Ô Mộc Thiếp vĩ đại của chúng ta”. “Ô Mộc Thiếp...” Lúc nghe thấy cái tên này, Tôn Trường Hải rùng mình như thể chỉ mới nghe tên thôi đã khiến ông ta nhận ra bản thân nhỏ bé nhường nào. Đó là sự khác biệt giữa người và thần. “Sư phụ, vậy con thì sao?”, Tôn Trường Hải hỏi. “Hoặc là con đi theo ta, hoặc là ở lại đây, tiếp tục ôm mối hận thù của con”, Lữ Hiển nói. “Con...” Tôn Trường Hải hiểu rõ rằng nếu không được sư phụ giúp đỡ thì ông ta hoàn toàn không thể báo thù thành công. Ông ta quỳ mọp xuống: “Con, con đi với người!” Lữ Hiển gật đầu, bỗng nhiên nói với đống đá lộn xộn bên cạnh: “Ra đây đi”. Một luồng khói vàng bốc lên từ đống đá, hóa thành hình người mặc quan phục cổ đại, đội chiếc mũ giữ ấm, cầm cây phất trần trong tay. Mặt người này bóng lưỡng như bôi sáp, trông giống như pho tượng thần thổ địa trong ngôi miếu kia chuồn ra đây . “Khụ khụ... Chuyện là, để tôi tự giới thiệu một chút, tôi là thần thổ địa ở đây, ông lừa bán phụ nữ trên địa bàn của tôi, vi phạm điều lệ quản lý thành hoàng, giờ tôi sẽ phạt ông hai ngàn, tạm giữ hành chính mười lăm ngày”. Tôn Trường Hải giật mình, không biết tên này ở đâu ra. Mặc dù ông ta bị hủy đạo cơ do linh xà bị giết nhưng vẫn còn tu vi căn bản, tên này trốn trong đống đá, vậy mà ông ta không hề hay biết gì. Hơn nữa trông kẻ này người không ra người, ma không ra ma, ông ta có thật là thần thổ địa không vậy? Phạt hai ngàn, tạm giữ mười lăm ngày là cái quỷ gì? Lữ Hiển cười gằn một tiếng: “Haha, chỉ là một con chồn tinh thối thôi mà cũng dám giả mạo thần tiên!” Hoàng Đại Sơn bị đối phương nhìn thấu, biết người này khá có bản lĩnh nên không dám khinh thường. Vốn ông ta thấy Lâm Mộng Đình không gặp chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng nên định câu giờ, chờ Lý Dục Thần tới. Nhưng bây giờ chẳng những ông ta bị phát hiện mà còn bị nhìn thấu thân phận, cho nên đành phải bất chấp tất cả. “Ông đã biết bản đại tiên tôi tới đây, sao không bày rượu ngon, thịt ngon ra mời?”, Hoàng Đại Sơn cầm cây phất trần giả vờ giả vịt, thực ra trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng để tấn công. “Lũ triết Siberia trên núi không thể có thành tựu như mi được, mi ở đâu tới đây?” “Haha, rõ ràng là bản đại tiên đang hỏi ông, ông lại hỏi ngược lại tôi, sao lại có thể mất lịch sự như vậy được?” Lữ Hiển không nổi giận, đáp: “Thấy tu vi của mi không thấp, đã sắp tới giai đoạn hóa hình nhập đạo, ta cho mi một cơ hội đi theo ta tới Mạc Bắc, chờ ta khai đàn làm lễ tế, nữ thần Ô Mộc Thiếp thức tỉnh, ta sẽ cho mi được hầu hạ thần, xưng thánh trước mặt mọi người, lập miếu thờ, trở thành một vị thần đích thực của một vùng đất, mi thấy sao?” “Hứ!”, Hoàng Đại Sơn nhổ nước bọt: “Mạnh miệng gớm! Ả nữ thần bỏ đi nhà ông thì có tài cán gì mà bắt tôi phải hầu hạ bà ta? Lập miếu ấy à, ông nghĩ tôi thèm chắc? Tôi đã được lập miếu thờ từ tám trăm năm trước rồi, miếu của tôi có người thờ phụng, có tiền phúng, có đèn nhang, ai thèm đi theo ông tới cái chỗ cứt chim cũng không có đó chứ”. Lữ Hiển thấy Hoàng Đại Sơn thóa mạ nữ thần, những nếp nhăn chằng chịt trên khuôn mặt lập tức tỏa ra sát khí, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì mi chỉ có thể tu hành đến đây thôi. Thật đáng tiếc, loài triết nhà mi từ lúc có linh trí cho tới khi có tu vi có nhanh cũng phải mất hai, ba trăm năm nhỉ”. Hoàng Đại Sơn biết đối phương sắp sửa ra tay nên không dám lơ là, vừa sẵn sàng đón địch vừa cười hì hì nói: “Ông biết tôi đã mấy trăm tuổi rồi, sao còn không mau gọi tôi là ông nội đi! Xem lối ăn mặc của ông cũng không khác tên vu sư quỷ quái trong ổ ăn mày lần trước là bao, vừa khéo, ông hãy xuống dưới đó với tên kia đi”. Tôn Trường Hải nghe xong, giật mình nhìn Hoàng Đại Sơn, cả giận nói: “Hóa ra chính ông là người giết Bayar!” Hoàng Đại Sơn cười hì hì nói: “Là ông đây giết đấy, làm gì nhau?” Tôn Trường Hải giận dữ nhưng không dám đánh Hoàng Đại Sơn. Bayar là sư huynh của ông ta, cũng là vu sư Tát Mãn chân chính, mạnh hơn hạng gà mờ như ông ta không phải chỉ đôi chút. “Tự đâm đầu vào chỗ chết!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio