Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

chương 117.2: nhà họ viên đến cầu hôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Thượng Nghĩa đi trên con đường rợp bóng cây trong biệt thự, cảm thấy rất sảng khoái. "Thiền Minh, tôi cảm thấy giống như mình đã trẻ lại". Lâm Thiền Minh đang đi bên cạnh ông cụ, nói: "Chúc mừng ông chủ đã bình phục, nhà họ Lâm còn có thể phát triển thêm trăm năm nữa". Lâm Thượng Nghĩa lắc đầu cười nói: "Với đám con cháu không có bản lĩnh của tôi thì có thể duy trì sản nghiệp của gia đình đến mức này đã là không tệ rồi. Thu Thanh quá mức trung hậu, chỉ có thể gìn giữ cái đã có. Vốn dĩ còn trông cậy vào Thiếu Bình từ Đông Doanh trở về để tiếp quản sản nghiệp, nhưng bây giờ Lai Phong đã bị trục xuất ..." Khi ông cụ nói tới đây thì đột nhiên lại cảm thấy buồn bã. Lâm Thiền Minh nói: "Lâm Lai Phong tự làm tự chịu, ông chủ còn chưa nói đến gia pháp đã là nhân nhượng lắm rồi, không cần tự trách mình. Về phần người nối nghiệp, đứa trẻ Lâm Vân này cũng không tệ". Lâm Thượng Nghĩa gật đầu, đột nhiên hỏi: "Cậu nói xem, những gì trước đó Tiểu Vân nói có đáng tin hay không?" Lâm Thiền Minh lắc đầu nói: "Tôi biết Bạch Hổ đường của nhà họ Triệu. Tiểu Vân nói Lý Dục Thần đã tự mình đánh bại toàn bộ Bạch Hổ đường, tôi không tin điều đó, trừ khi cậu ta đã đạt đến cảnh giới cao thủ hóa kình". "Mấy danh từ mà cậu nói tôi nghe cũng không hiểu, nhưng bọn họ thật sự đã ra khỏi nhà họ Triệu một cách an toàn. Điều này phải giải thích thế nào chứ?" "Nhà họ Triệu đã mời về một pháp sư sử dụng tà thuật, Lý Dục Thần có thể phá tà thuật thì chắc là cũng có một chút đạo hạnh. Tôi nghĩ bọn họ có thể bình an trở về chắc là do đã dùng mưu kế đặc biệt gì đó". "Hừm…", Lâm Thượng Nghĩa đột nhiên tự giễu cười một tiếng: "Nói đến cũng lạ, cái mạng này của tôi đã được nhà họ Lý cứu tận 2 lần. Có lẽ đúng là vận mệnh của tôi phải xem nhà họ Lý là quý nhân". “Vậy tại sao sư phụ không muốn gả Mộng Đình cho hắn?” Lâm Chấn Minh khó hiểu hỏi. "Vậy tại sao ông chủ lại không muốn gả Mộng Đình cho cậu ta?", Lâm Thượng Nghĩa nói: "Cậu ta không muốn ở rể, với thân phận của cậu ta bây giờ thì làm sao tôi gả Mộng Đình cho cậu ta được? Hơn nữa, đứa trẻ này còn quá ngông cuồng, cần phải rèn luyện thêm. Bây giờ nếu như muốn khôi phục lại nhà họ Lý năm xưa thực sự không dễ dàng". Hai người đi tới một đình nghỉ mắt, trên bãi đất trống bên ngoài gian đình có một con bù nhìn được dựng lên. Đây là con bù nhìn được Lâm Vân cõng từ nhà họ Triệu về. Mọi người trong nhà đều đề nghị đốt nó đi, nhưng Lâm Thượng Nghĩa không chịu. Ông cụ muốn để thứ này ở đây để cảnh tỉnh chính mình. Còn bù nhìn này cũng giống như một lần chết đi của ông cụ. Tiếng bước chân truyền đến, Lâm Thu Thanh vội vàng đi tới. “Bố, chú hai”, Lâm Thu Thanh cung kính nói. "Có chuyện gì vậy?" "Bố, có người của nhà họ Viên tới, bọn họ nói là tới cầu hôn". “Cầu hôn?” Lâm Thượng Nghĩa hơi kinh ngạc: “Ai cầu hôn?” "Con trai của anh lớn nhà họ Viên, tên là Viên Thế Kiệt". "Ồ, con trai của Viên Nãi Văn cũng không tệ, tương lai sáng lạng hơn Viên Quốc Thành. Bọn họ để ý đứa trẻ nào của nhà họ Lâm thế?" "Là...", Lâm Thu Thanh hơi dừng một chút rồi nói: "Là Mộng Đình". "Mộng Đình?" Lâm Thượng Nghĩa và Lâm Thiền Minh đồng thời sửng sốt. "Hừ, Viên Quốc Thành cũng biết mưu toan lắm!" "Bố, nếu bố không đồng ý thì con liền từ chối". "Con là gia chủ, Mộng Đình là con gái của con, nên con có thể tự quyết định", Lâm Thượng Nghĩa nói. Lâm Thu Thanh thực sự muốn thăm dò từ nét mặt của bố mình xem ông cụ đồng ý hay không đồng ý. Nhưng nét mặt của ông cụ vẫn bình thảng như cũ, gương mặt đầy nếp nhăn không nhúc nhích một chút nào, giống như không hề để tâm đến bất cứ chuyện gì. “Còn có chuyện gì nữa không?”, Lâm Thượng Nghĩa hỏi. Tùy mới sáng sớm nhưng mặt trời đã lên cao, trong đình lại ngột ngạt nóng bức. Lâm Thu Thanh lau mồ hôi trên trán, nói: "Bố, con trai vô dụng, gần đây công việc làm ăn không tiến triển, còn có rất nhiều hạng mục thất bại". Lâm Thượng Nghĩa gật đầu nói: "Chuyện này bố biết, cũng đã đọc tài liệu. Có một số chuyện không phải lỗi của con, chỉ là không may mắn mà thôi. Nhưng con là gia chủ, cho nên con vẫn phải tìm cách, không được buông xuôi. Gia tộc ta là một con thuyền lớn mà con là thuyền trưởng, gió êm sóng lặng dong buồm đi xa cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có trong bão tố mà vẫn có thể thuận buồm xuôi gió thì mới chứng minh được bản lĩnh của mình".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio