Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

chương 1188 giả thì làm được cái gì

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Em nói đúng, đương nhiên Ô Mộc Thiếp không ở Nam Dương. Nhưng môn chủ Huyền Hàng Môn ở Nam Dương, thần nữ của Đại Mã - Fatima có chút nguồn gốc liên quan đến bà ta. Trước khi Fatima trở thành thần nữ Đại Mã đã được xưng là nữ vu Tùng Lâm, bà ta và Ô Mộc Thiếp đều thuộc về mạch nữ vu Linh Lung". "Nữ vu Linh Lung?" Lý Dục Thần luôn cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra đã nghe được ở nơi nào. Anh đột nhiên nhớ tới, lúc Minh Phó nói mẹ anh bị giam giữ ở Cửu U đã từng nhắc đến mấy địa danh, biển Trầm Quang, núi Vô Cấu, đảo Linh Lung... Đỗ Thanh Hôi nói: "Linh Lung Nữ Vu là nữ vu cổ xưa nhất, cũng là đầu nguồn vu thuật. Tương truyền bà ta ở đảo Linh Lung thế giới biển, Minh Vương ở biển Trầm Quang, Quang Minh Vương ở núi Vô Cấu đều từng là tùy tùng của Thiên Ma. Gần đây ma khí ở thế giới bên ngoài đang dần dần nặng hơn, biển Trầm Quang sóng ngầm phun trào, phù quang chớp động ở núi Vô Cấu, có lẽ đảo Linh Lung cũng có thể sẽ có dị động. Thiên Ma có điềm báo trùng sinh, sư phụ trấn thủ kiếm trận Vạn Tiên, đệ tử Thiên Đô cũng không được tuỳ tiện xuống núi, cho nên lần này chỉ có một mình anh đi tìm Hướng sư muội". "Sư huynh, em sẽ đi Nam Dương cùng anh. Em hành tẩu trên thế gian, có thân phận thế gian, tương đối thuận tiện", Lý Dục Thần nói. Đỗ Thanh Hôi ngẫm nghĩ, gật đầu nói: "Cũng được, nhưng chúng ta không nên hành động cùng nhau, giữ liên lạc là đủ. Anh sẽ đi trước, em chuẩn bị một chút, cứ lấy thân phận thế gian của em đi là được". Lý Dục Thần đi vào miếu Hoàng Đại Tiên. Anh nhìn thoáng qua cái bàn trống không ở cửa chính, nói với tượng thần Đại Tiên: "Hôm nay tiên cô không tới làm à?" "Tôi cho cô ta nghỉ rồi", trong tượng thần truyền ra giọng nói ồm ồm của Hoàng Đại Sơn. "Vì sao lại nghỉ?" "Không có cái đuôi, không đẹp trai, tôi không muốn để cô ta nhìn thấy bộ dáng của tôi bây giờ. À đúng rồi cậu chủ, cậu có tìm được cái đuôi của tôi không?" "Không tìm được", Lý Dục Thần nói: "Tôi lỡ tay đánh chết tên kia, ngay cả cặn bã cũng không còn". "Hả? Cậu chủ, cậu đã đồng ý sẽ tìm đuôi giúp tôi mà, làm sao lại...", Hoàng Đại Sơn oán giận, trong giọng nói tràn đầy thương tâm buồn bã: "Haiz, đây chính là số mệnh mà!" "Ông là một con triết thành tinh mà cũng biết chấp nhận số phận sao?", Lý Dục Thần cười nói. "Không phải chấp nhận số phận, là nghe theo sự an bài của vận mệnh", Hoàng Đại Sơn thở dài một tiếng: "Haiz, không có việc gì không có việc gì, cậu chủ, tôi không trách cậu, cùng lắm thì bế quan hai mươi năm, hai mươi năm sau sẽ lại có cái đuôi khác thôi!" "Bế quan hai mươi năm? Khó mà làm được!", Lý Dục Thần nói: "Ông mà bế quan, trách nhiệm bảo vệ nhà họ Lý phải giao cho ai làm? Tôi sắp phải rời khỏi thủ đô rồi, về sau sự an toàn của nơi này sẽ phải nhờ ông đấy!" Hoàng Đại Sơn nói: "Cậu chủ, cậu hãy tha cho tôi đi. Tôi đã không còn đuôi, chưa nói đến việc có đẹp trai hay không, đạo hạnh đã tổn thất hơn nửa. Mọi người thường nói một câu là “một đêm trở lại trước giải phóng”, bọn họ chỉ nói chơi thôi, nhưng tôi thì thật sự là “một đêm trở lại trước giải phóng” mà!" "Cậu chủ, cậu vẫn nên mời cao nhân khác đi! Dù sao tôi cũng không thể đi ra ngoài chơi nữa, ít nhất trong vòng mười mấy hai mươi năm, tôi sẽ không ra khỏi cái cửa miếu này nửa bước đâu". Lý Dục Thần gật đầu một cái nói: "Cũng được, hương hỏa nhân gian có thể giúp ông khôi phục nhanh chóng. Lúc đầu tôi muốn đưa ông đi thăm bạn bè ở phương nam của tôi, ông có thể trao đổi một số điều tâm đắc của yêu tu với Bạch Kinh Kinh. Nhưng nếu đã như vậy, ông cứ đợi ở đây đi, tôi về thành phố Hòa trước". Nói rồi anh quay người muốn đi. Bỗng nhiên có một luồng sáng vàng xuất hiện, nhảy ra từ bên trong tượng thần đại tiên, rơi lên vai Lý Dục Thần vèo một cái. Hoàng Đại Sơn quơ cái móng nhỏ, nháy mắt ra hiệu: "Ở trong này thì có cái gì chứ, thật ra cũng có thể không cần bế quan, cậu chủ, cậu ra chợ bán lông mua cho tôi cái đuôi giả lắp vào cũng được". "Giả thì làm được cái gì?", Lý Dục Thần hỏi. Hoàng Đại Sơn híp đôi mắt nhỏ: "Trọc đầu đội tóc giả - đẹp trai là được rồi". Lý Dục Thần bật cười, túm lấy Hoàng Đại Sơn từ trên vai, đặt lên cái bàn bên cạnh, nói: "Tôi không có đuôi giả, nhưng mà lại có một cái đuôi chồn thật, gắn đuôi chồn cho ông vậy". "Đuôi chồn?", Hoàng Đại Sơn sửng sốt một chút, khinh thường nói: "Thôi đi, đuôi chồn có cái gì tốt? Nối đuôi chồn cho chó, tôi không muốn đuôi chồn! Khó coi chết đi được!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio