“Chị Mai, gần đây chị luyện công phu gì vậy? Sao lại kỳ lạ như thế?” “Còn luyện gì nữa? Chẳng phải chính là mấy thứ của Lan Môn và những cái cậu dạy tôi hay sao”, chị Mai liếc anh một cái, đôi mắt đưa tình. Lý Dục Thần giật mình, sực hiểu ra, cười lắc đầu: “Chị Mai, mị thuật của chị càng ngày càng lợi hại!” “Không phải cậu bảo nó tên là Nhiếp Hồn Thuật hay sao, sao lại gọi là mị thuật, khó nghe quá!”, chị Mai trách móc rồi lại thấy bản thân buồn cười, bèn che miệng cười rồi hỏi: “Chuyện này thì liên quan gì tới việc tôi thấy hoảng hốt?” “Có phải chị đang luyện tập bằng long hồn không?” “Đúng vậy, sao thế?” “Chị kể cho tôi nghe xem chị luyện như thế nào đo”. “Còn luyện như thế nào được nữa? Tôi dùng Thất Bảo Hàng Long Tráo, dựa theo khẩu quyết Nhiếp Hồn Thuật để luyện thôi!” “Đúng vậy, tu vi và cảnh giới của chị vẫn còn chưa đủ mạnh để hàng phục long hồn nhưng dưới sự hỗ trợ của Thất Bảo Hàng Long Tráo thì chị có thể khống chế được long hồn, nhờ vậy mà Nhiếp Hồn Thuật của chị vượt quá tu vi của chị, đạt tới một mức độ mà đáng lẽ ra chị không thể đạt tới. Mà mức độ này đáng lẽ ra phải tới cảnh giới Tiên Thiên mới có thể có. Muốn lên tới Tiên Thiên thì phải độ lôi kiếp, cảm giác hoảng hốt mà chị cảm thấy là dấu hiệu độ kiếp sắp tới”. “Gì cơ? Tôi sắp độ kiếp à?”, chị Mai kinh hãi hỏi. “Chưa nhanh vậy đâu, đây là dấu hiệu giả. Tu vi của chị còn cách cảnh giới Tiên Thiên khá xa, chẳng qua là vì Nhiếp Hồn Thuật của chị quá mạnh mà thôi”. “Vậy à? Tôi chẳng thấy nó lợi hại gì lắm”, chị Mai nói. Lý Dục Thần bỗng nhiên cười nói: “Chị Mai, vậy giờ chị thử xem, dùng toàn bộ pháp lực của chị thi triển Nhiếp Hồn Thuật với tôi đi”. “Với cậu à?”, chị Mai liếc nhìn anh, sóng mắt dịu dàng, mặt đỏ hồng như người say rượu: “Dục Thần, không phải cậu cố ý bảo tôi làm như vậy đấy chứ?” Tâm linh của Lý Dục Thần chao đảo, trong lòng thầm gật đầu, quả nhiên Nhiếp Hồn Thuật này đã có thành tựu rất cao, tâm thần anh đã độ kiếp hai lần, vậy mà vẫn còn hơi dao động, người bình thường làm sao có thể chịu nổi? E là chỉ mới nghe giọng của bà ta thôi đã say rồi. Anh trông thấy con chó vàng ngoài cửa ngẩng đầu lên nhìn vào trong nhà, ánh mắt như thể có ý khinh thường. “Chị Mai, con chó này ở đâu ra vậy?”, Lý Dục Thần hỏi. Chị Mai ngẩn người, thấy Lý Dục Thần chỉ tập trung nhìn ngoài cửa, không khỏi hơi hụt hẫng, bà ta thở dài: “Ôi, cậu không thể giả bộ là bị tôi mê hoặc thành công, thỏa mãn chút lòng hư vinh nhỏ bé của tôi được hay sao?” Lý Dục Thần vẫn chỉ nhìn con chó ở ngoài cửa. Chị Mai dường như hơi giận, nói: “Chẳng lẽ tôi không bằng một con chó hay sao? Cậu cố ý chọc tức tôi đúng không!” Lý Dục Thần nghe vậy mới quay đầu lại, nhìn chị Mai, nói: “Được thôi, tôi bị chị mê hoặc thành công rồi, giờ chị muốn tôi làm gì?” Chị Mai phì cười, nói: “Cậu diễn giả trân quá đó!” A Đông bưng khay đi từ trong bếp ra, mang cho họ ít món nguội trước. Lý Dục Thần nếm thử mấy miếng, thấy hương vị bình thường, anh nói: “Thế này thua xa sư phụ Vinh mà, chị Mai à, không phải là chị thấy người ta đẹp trai nên mới giữ lại làm đầu bếp đấy chứ?” Chị Mai cười mắng: “Tên nhóc thúi, dám đem chị Mai ra đùa à! Trên đời này có mấy đầu bếp có thể sánh bằng ông Vinh chứ?” “Kể cũng phải”, Lý Dục Thần gật đầu đáp. “Lát nữa cậu nếm thử món nóng cậu ta nấu thì sẽ biết vì sao tôi giữ cậu ta lại làm”, chị Mai nói: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, thực ra dáng dấp của A Đông rất thanh tú, nếu mà chau chuốt một chút thì cũng là một anh chàng đẹp trai xịn xò, tiếc là đầu óc không linh hoạt. Nghe nói hồi nhỏ cậu ta là ăn mày, đầu bị người ta đập hỏng”. “Ra vậy!” Lý Dục Thần nhớ tới chuyện hồi nhỏ của mình, hồi đó anh cũng thường xuyên đánh nhau, nếu không có Mã Sơn che chở thì chắc anh cũng bị đập thành thằng đần rồi, cho nên không khỏi đồng cảm với A Đông. Chị Mai chỉ con chó nằm ngoài cửa, nói: “Con chó này là A Đông dắt tới, tên là A Tây, nó lười kinh khủng luôn, ngoài A Đông ra thì chẳng buồn để ý tới ai hết, cho dù cậu có ném cho nó một khúc xương, nó cũng không buồn nhặt”. Lý Dục Thần nhìn lại con chó kia.