Đinh Hương thấy Lý Dục Thần và Mã Sơn tới, đương nhiên rất vui vẻ, ríu rít bám lấy bọn họ, nói chuyện luôn miệng. “Gần đây em có khỏe không?”, Lý Dục Thần áy náy nhìn cô em gái này. Gần đây anh thực sự quá bận nên ít quan tâm cô ấy. “Em rất khỏe”, Đinh Hương nói: “Anh Dục Thần, em biết anh rất bận. Anh không cần phải để ý đến em đâu, em đã lớn thế này rồi, có thể tự chăm sóc cho bản thân. Hễ rảnh rỗi là anh Mã Sơn lại tới thăm em. À phải rồi, chị Mộng Đình đâu? Lâu lắm rồi chị ấy không đi học”. Sắc mặt Lý Dục Thần buồn bã. Sau khi suy nghĩ một lát, cuối cùng anh vẫn kể cho Đinh Hương biết chuyện đã xảy ra với Lâm Mộng Đình. Dù sao thì sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết, hơn nữa cô ấy cũng được coi là một nửa người tu hành. Đinh Hương nghe xong đau lòng, buồn bã, nghẹn ngào nói: “Anh Dục Thần, anh nhất định phải tìm lại hồn phách cho chị Mộng Đình đấy nhé!” Lý Dục Thần nói: “Đương nhiên rồi, nhất định anh sẽ tìm về”. Đinh Hương vẫn còn buồn bã, cô ấy nắm chặt nắm đấm nói: “Bọn vu sư ác độc này, sau này tu vi của em đạt được thành tựu, nhất định em sẽ báo thù cho chị Mộng Đình!” Lý Dục Thần chợt túm cổ tay Đinh Hương, đặt ngón tay lên mạch môn, nói: “Để anh kiểm tra xem công phu của em luyện tới đâu rồi nào”. Sau đó, sắc mặt Lý Dục Thần chợt thay đổi, anh hỏi: “Gần đây em đang bận gì vậy? Không luyện công à?” Đinh Hương ngạc nhiên đáp: “Đâu có, ngày nào ngoài học bài ra là em cũng đều luyện công, không hề nghỉ một ngày nào! Sao vậy? Em luyện sai à?” Lý Dục Thần cũng ngạc nhiên, anh nói: “Trong kinh mạch của em không hề có chút chân khí nào, thần thức cũng không cảm nhận được sóng pháp lực của em, em chắc chắn là mình vẫn luyện công đấy chứ?” Đinh Hương rất khẳng định: “Em chắc chắn mà, em luyện theo phương pháp mà anh dạy đó”. Lý Dục Thần cẩn thận hỏi thăm chi tiết chuyện luyện công của Đinh Hương, yêu cầu cô ấy biểu diễn trước mặt mình, tất cả đều không có vấn đề gì. Thế nhưng trong kinh mạch của Đinh Hương hoàn toàn không hề có chút chân khí nào, đan điền cũng trống không, nguyên thần không có dấu hiệu của sóng pháp lực. Chuyện này thật bất bình thường. Nếu như Đinh Hương không có thiên phú thì đã đành nhưng rõ ràng cô ấy là thể ngũ âm, hơn nữa, ở lần gặp trước, rõ ràng là cô ấy đã có một chút tu vi nhất định, tại sao giờ lại đi lùi? Lý Dục Thần không hiểu nổi. Anh truyền cho một bộ công pháp và khẩu quyết khác, bảo cô ấy luyện tập theo, chờ anh đi Nam Dương về sẽ xem hiệu quả thế nào. Sau khi rời khỏi Đại học Nam Giang, Lý Dục Thần và Mã Sơn lập tức tới sân bay quốc tế Tiền Đường, lên chuyến bay tới Hương Giang. Bọn họ ngồi khoang thương gia, chỗ ngồi hết sức rộng rãi. Đây là lần đầu tiên Mã Sơn ngồi khoang thương gia, hai người đều là tay mơ, ngay cả chỉnh lưng ghế thế nào cũng không biết. Cô tiếp viên hàng không kia cũng thật là, không biết là do nhận ra bọn họ mới ngồi khoang thương gia lần đầu hay là thấy bọn họ đẹp trai mà cực kỳ nhiệt tình hỏi han, khiến bọn họ không biết phải làm sao, suýt thì tưởng là mình đang ngồi máy bay riêng. Mặc dù chuyến bay chỉ kéo dài hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi nhưng trên máy bay vẫn có cơm trưa cho hành khách. Cô tiếp viên hàng không đi hỏi lần lượt từng người. Tới chỗ Mã Sơn và Lý Dục Thần, cô ta còn cố ý giới thiệu kĩ càng hơn về đồ ăn trưa nay, chu đáo hỏi xem bọn họ có yêu cầu đặc biệt gì không. Mã Sơn chỉ hỏi một câu: “Bao nhiêu một suất?” Lời này khiến nhiều người trong khoang máy bay buột miệng bật cười, kể cả cô tiếp viên hàng không kia. Đương nhiên hầu hết chỉ là những tiếng cười thiện ý, ai mà chẳng có lần đầu đúng không? Nhưng vẫn có một tiếng trào phúng chanh chua nghe cực kỳ chối tai. Mã Sơn rất bất mãn trừng mắt nhìn về phía người phụ nữ ngồi bên cạnh. Người phụ nữ này lại càng cười tỏ ý khinh miệt hơn. Thần thức của Lý Dục Thần có chút động tĩnh, anh quay đầu nhìn lại đằng sau, trông thấy một người phụ nữ trẻ tuổi khác đang nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau, người phụ nữ mỉm cười với anh. Lý Dục Thần luôn cảm thấy ánh mắt này rất quen, đã từng gặp ở đâu đó rồi. ... Nhà họ Tra ở thành phố Hải. Tra Võ Anh ngồi trước bàn đọc sách, cầm cây bút lông trong tay, trên bàn trải giấy tuyên, nghiên mực đã được mài sẵn mực, nhưng ông ta lại không viết một chữ nào, cứ thế cầm bút, trong lòng chất đầy tâm sự. Tra Minh Huy bước tới gọi: “Bố gọi con à?”