Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

chương 1234 mượn nữa hả?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Không phải vấn đề của chia bài", Hứa Trí Thắng đáp: "Anh ta gian lận". "Gian lận?", Hà Quảng Chí giật mình nói: "Sao anh ta lại biết gian lận? Anh ta là một quyền sư mà thôi!" Hứa Trí Thắng trả lời: "Thiếu gia, anh đã xem thường anh ta". Hà Quảng Chí như thể hứng chịu nhục nhã cực lớn, mặt đỏ lên, phẫn nộ nói: "Mẹ nó, Loạn Quyền Mã Sơn này dám lừa gạt mình! Bắt anh ta lại, chặt tay anh ta!" Hứa Trí Thắng cầm lấy bộ đàm liên hệ phòng máy, nơi đó có hình ảnh theo dõi cặn kẽ hơn và nhân viên phân tích chuyên nghiệp. "Quay được hình ảnh anh ta gian lận không?" "Không có", trong bộ đàm truyền đến tiếng đáp lời: "Lúc ấy chỉ có camera phía tây nhắm thẳng vào bàn đánh bạc kia, khả năng đã bỏ sót. Mánh khóe của anh ta rất cao siêu!" "Nhắm toàn bộ máy quay vào anh ta, trạm gác ngầm của chúng ta cũng bỏ qua. Lần tới không bắt được anh ta, các cậu từ chức hết đi". Hứa Trí Thắng bỏ bộ đàm xuống, nói với Hà Quảng Chí: "Thiếu gia, anh không muốn dùng anh ta nữa?" Hà Quảng Chí sửng sốt, tỉnh táo lại, đáp lời: "Dùng, đương nhiên phải dùng, loại người như này rất khó tìm. Có điều, anh ta dám giả vờ ngu ngốc ở trước mặt tôi, tôi phải dạy dỗ anh ta một chút..." ... Mã Sơn nhìn mười triệu chíp trước mặt và tiếng vỗ tay xung quanh, hạnh phúc bưng chén rượu lên, nói với người phụ nữ bên cạnh: "Haha, may mắn quả nhiên vẫn đứng về phía tôi. Cảm ơn cô đã cho tôi vay năm triệu, đây là tiền vốn, cô cầm về đi". Nói xong, anh ta đẩy năm triệu chíp kia đến trước mặt người phụ nữ, lại chia ra một nửa từ đống chíp thắng được: "Cho em thêm hai triệu rưỡi, thế nào?" Người phụ nữ thu lại ánh mắt nhìn chia bài, thay đổi khuôn mặt tươi cười. Cô ta cầm chén rượu lên, bưng đến bên miệng Mã Sơn, đút cho anh ta một ngụm, dịu dàng nói: "Anh trai à, anh thật là giỏi! Tiền vốn của em đặt ở chỗ anh đó, anh chơi giúp em đi, tiền thắng được chia cho em một phần mười là được rồi". Mã Sơn cười hihi đáp: "Chính em nói đấy, anh chơi tiếp?" Anh ta đẩy ra toàn bộ chíp: "Cược hết!" Đáng tiếc lần này anh ta thua. Mười triệu chíp, chỉ chớp mắt đã không còn. Người bên ngoài tất nhiên thở dài thườn thượt. Nhưng ngược lại, Tra Na Lệ khá khen ngợi anh ta. Cách làm của Mã Sơn rất thông minh, vừa rồi anh ta gian lận, cơ sở giám thị ngoài sáng trong tối của sòng bạc đều chú ý đến anh ta, nếu ván này còn tiếp tục gian lận, chắc chắn sẽ bị bắt. Chẳng qua cô ta không hiểu, Mã Sơn làm như vậy có mưu đồ gì? Không thắng được một phân tiền, còn nợ cò mồi kia năm triệu. Mã Sơn thoạt nhìn rất thất vọng, không cam lòng nói: "Mẹ nó, lại thua! Sớm biết thì thu tay lại rồi". Người phụ nữ kia nói: "Anh trai à, anh đừng nản chí, cược tiếp nói không chừng lại thắng trở lại thì sao!" "Cược nữa, tiền mất hết rồi, còn cược hả? Anh còn nợ em năm triệu kia kìa, đi thôi, anh ra ngoài tiệm vàng quẹt thẻ, trả tiền lại cho em". "Trời ạ, anh trai gấp cái gì, không cần phải đi quẹt thẻ, anh thắng rồi trả lại tiền cho em là được". "Không có tiền vốn thì anh thắng thế nào được?" "Em lại cho anh mượn!" "Mượn nữa hả?", Mã Sơn nghi ngờ nhìn người phụ nữ: "Em có bao nhiêu tiền? Không lẽ em là cô vợ nhỏ của vua đánh bạc, anh không dám đâu!" Lời này của anh ta chọc cười khán giả vây xung quanh. Người phụ nữ cũng cười khanh khách: "Anh trai thật biết nói đùa. Em không phải là cô vợ nhỏ của vua đánh bạc, nhưng vay mấy cái chíp vẫn vay được". Mã Sơn lắc đầu nói: "Được rồi được rồi, anh tiêu hết may mắn rồi, không chơi nữa". Người phụ nữ vội vàng ngăn lại: "May mắn nào có đi dễ dàng như vậy. Anh trai à, anh là khách đánh bạc may mắn nhất mà em từng gặp, nghe em, chơi thêm hai lượt nữa, nhất định có thể thắng. Đợi anh thắng được tiền, em dẫn anh đi ăn bữa khuya". "Ăn cái gì?"

"Anh muốn ăn cái gì thì ăn cái đó!", người phụ nữ tỏ ra quyến rũ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio