Sáu Sẹo nhất thời không thể lấy ra được nhiều tiền mặt như thế, bèn nói: “Chỗ tôi chỉ có trăm triệu tiền mặt đổ lại, hay là chị quẹt trước hai triệu đi”. Chị Mai nói: “Không đúng, tôi quẹt hai triệu, anh đưa tôi tiền mặt, vậy thì tiền cược của anh đâu? Tôi chỉ có thể đưa trước một triệu”. “Được, vậy cứ đưa trước một triệu”, Sáu Sẹo cười nhạo, bảo người đi lấy tiền. Hai triệu tiền mặt đều được đặt trên bàn. Chị Mai mới quẹt thẻ. Sau khi quẹt xong một triệu, ván bài bắt đầu. Chị Mai và Đầu Húi Cua ngồi đối diện nhau. Tay hai người liên tục xoa trên bàn bài, từng quân mạt chược đi qua tay họ. Sau đó tóm lấy quân cờ mình muốn với tốc độ cực kỳ nhanh, rồi trải ra. Chẳng mấy chốc đã mỗi người lấy được mười bốn quân. “Mở bài đi!”, Sáu Sẹo nói. Đầu Húi Cua mở bài trước. Vừa nhìn bài của gã, Sáu Sẹo biến sắc. Vì đây là cách ù muỗi cực kỳ bình thường. Nhưng Đầu Húi Cua không có vẻ gì là thất vọng, mà cực kỳ tự tin. “Chị Mai, đến lượt chị rồi”, gã nói. Chị Mai cũng lật bài, là loại bài đại tứ hỉ. Lúc nhìn thấy bốn quân cờ đông tây nam bắc, Sáu Sẹo tuyệt vọng mắng một câu: “Đệch!” Nhưng lúc chị Mai lật hai lá bài cuối cùng, Sáu Sẹo lại bật cười. Vì hai lá bài đó thế mà lại là một lá trắng, một lá cửu vạn, không thành đôi. “Chị thua rồi”, Đầu Húi Cua nói. Chị Mai ngồi tựa vào ghế, lẩm bẩm: “Không thể nào! Không thể nào”. Đầu Húi Cua đắc ý nói: “Có biết tại sao tôi chỉ ù bài nhỏ nhất không? Đó là vì tôi biết chị sẽ lấy Đại Tứ Hỉ nên tôi nhường chị, nhưng tôi đã tách đôi, theo quy tắc trên bàn bài, chị nổ ù”. Sáu Sẹo cười nói: “Chị Mai, còn muốn chơi không? Nếu không chơi nữa thì làm theo như chị nói, cởi truồng mà rời đi, ha ha ha…” Chị Mai nói: “Chơi chứ, sao lại không chơi, quẹt thẻ”. Lại quẹt một triệu! Vẫn là cách chơi lúc nãy! Lần này chị Mai lại thua! Sau đó tiếp tục quẹt thẻ. Liên tục bốn lần, chị Mai đều thua, trong thẻ của bà ta cũng chỉ còn một triệu. Sáu Sẹo khuyên bà ta: “Chị Mai, hay là giữ lại chút vốn đi, thua tiền không bằng thua người, cược chính chị thì đỡ được một triệu, thế nào?” “Anh Sáu muốn tôi à, nói sớm phải hơn không”, chị Mai nháy mắt nói. Chị Mai quẹt một triệu cuối cùng trong thẻ. Bây giờ trước mặt bà ta là một triệu tiền mặt, đây là vốn chơi bài cuối cùng của bà ta. Nếu lần này mà thua thì chỉ đành cược bản thân bà ta như Sáu Sẹo đã nói. Cũng may ván cuối cùng bà ta thắng. “Ha, cuối cùng cũng thắng rồi”. Chị Mai bật cười ha ha thật lớn, hệt như một con gà mái vừa đẻ trứng. Ngược lại sắc mặt Sáu Sẹo trở nên cực kỳ khó coi. Người không biết còn tưởng chị Mai là người thắng, còn Sáu Sẹo sắp thua đến mức sắp táng gia bại sản. Mặc dù trước mặt chị Mai có hai triệu tiền mặt nhưng bà ta đã quẹt hết năm triệu trong thẻ. Thật ra bà ta vẫn còn lỗ ba trăm ngàn tệ. Sáu Sẹo mới là người thắng. Nhưng Sáu Sẹo không cam lòng. Đây là tâm trạng của kẻ thua, gã ta sẽ cho rằng tiền đến tay mình sẽ là của mình. Hơn nữa tiền trong thẻ là thứ không thể nhìn thấy, tiền mặt lại càng kích thích nhãn cầu của con người hơn. Lý Dục Thần phải bái phục chị Mai, chỉ dùng một ván đã có thể cứu vãn tình thế không mấy tốt đẹp về mặt tinh thần rồi. Trước ván vừa rồi, chị Mai đã thua liên tiếp bốn ván, rõ ràng chỉ cần Sáu Sẹo thắng thêm một ván nữa là có thể thắng hết tiền của chị Mai, thậm chí được cả bà ta. Thế nhưng Sáu Sẹo chỉ thua một ván là đã thua sạch tiền mặt của mình. Hai triệu trên là toàn bộ tiền dự phòng của quán mạt chược Anh Sáu. Hiện tại nó biến thành của chị Mai, Sáu Sẹo sao mà chấp nhận được? Sáu Sẹo nhìn Đầu Húi Cua. Đầu Húi Cua gật đầu. “Thêm ván nữa!”, Sáu Sẹo đanh mặt nói. Gã ta nghĩ ván này chị Mai thắng chỉ là do may mắn mà thôi. Chị Mai nói: “Tôi gặp may lại rồi, anh Sáu, anh không sợ tôi thắng tiếp sao? Thời đến thì không cản được đâu”. Sáu Sẹo cười nhạo: “Thắng một ván thôi mà, đợi chị thắng ván nữa rồi tính”. Chị Mai nhìn tiền trên bàn nói: “Bây giờ tôi có hai triệu, bên phần của anh chẳng có gì, sao mà đánh đây?” Sáu Sẹo nói: “Quán của tôi lớn như vậy, chị sợ tôi không có tiền hay là sợ tôi quỵt nợ?” Chị Mai nói: “Không phải không tin anh Sáu, chỉ là quy tắc ván cược: Không thấy tiền thì không chơi mà!”