Tra Na Lệ đáp như vậy, Mã Sơn lại không biết phải gọi như thế nào. Anh ta cười hề hề nhìn Tra Na Lệ, càng nhìn càng thấy xinh, trong lòng vui như hoa nở. “Muốn cưa đổ tôi không có dễ vậy đâu!”, Tra Na Lệ nói. “Không sao, em muốn sính lễ gồm những gì, em nói đi!” “Biến đi, ai thèm sính lễ của anh!” “Vậy em muốn gì?” “Anh ăn nó đi”. Mã Sơn nhìn theo hướng Tra Na Lệ nhìn, trông thấy trong bát cháo cua trước mặt không biết từ lúc nào có một con côn trùng. Con côn trùng này có sọc đen vàng giao nhau, không giống rết, cũng không giống bọ cạp, châu chấu, chuồn chuồn, ngoại hình cực kỳ xấu xí, cứ như thể toàn bộ các khuyết điểm của tất cả các loài côn trùng đều tập trung hết vào người nó. “Trời ạ, cái gì đây?”, Mã Sơn giật nảy mình. “Đây là con bọ tình”, Tra Na Lệ nói: “Con bọ này là tôi nuôi. Nếu như anh thật lòng thích tôi thì ăn hết nó đi, nó sẽ ở trong cơ thể của anh, chung sống hoà bình, nhưng sau này anh chỉ được yêu một mình tôi thôi. Nếu anh thay lòng đổi dạ, nó sẽ cắn xé nội tạng của anh, khiến anh cực kỳ đau đớn. Nếu tình cảm anh dành cho tôi là giả dối, anh ăn nó vào sẽ bị trúng độc mà chết! Thế nào? Anh có dám không...” Tra Na Lệ còn chưa nói dứt lời, Mã Sơn đã không chút chần chừ túm con bọ đó lên, cho vào miệng, nuốt chửng xuống bụng. “Này!”, Tra Na Lệ giật mình la lên. Hành động của Mã Sơn khiến cô ta kinh ngạc. Không tính đến những tác dụng của con côn trùng này mà cô ta vừa mới nói, chỉ riêng ngoại hình ghê tởm của nó thôi, ai dám ăn nó cũng xứng đáng được gọi là dũng sĩ! Tra Na Lệ vốn định làm khó Mã Sơn một chút vì thực sự thấy phiền với người đàn ông mặt dày này. Cho nên cô ta mới chọn ra một con cổ trùng xấu nhất trong số những con cổ trùng cô ta nuôi. Cô ta không tin có ai lại dám chủ động ăn nó. Lại càng khỏi cần phải bàn tới đặc tính của những con “bọ tình” này. Cô ta cho rằng Mã Sơn chỉ đang tán gái mà thôi, dù cho anh ta thật lòng với cô ta thì có người đàn ông nào dám cam đoan sau này sẽ mãi mãi không thay lòng đổi dạ chứ? Tra Na Lệ đã dùng chiêu này với rất nhiều người từng theo đuổi cô ta. Những anh chàng đẹp trai, giỏi nói lời ngon ngọt, thề non hẹn biển đó không có ai vượt qua được thử thách này, đừng nói là ăn, chỉ giả bộ cố gắng một lần thôi cũng không dám. Thế nhưng Mã Sơn lại không chút do dự, cô ta còn chưa nói xong, anh ta đã ăn xong rồi. Rốt cuộc là người đàn ông này quá vô tư hay là thật sự bị tình yêu làm mụ mị đầu óc mất rồi? Tra Na Lệ vừa khiếp sợ vừa cảm động, trong lòng bất giác thấy ngọt ngào. “Anh ngốc à!”, giọng cô ta dịu dàng hơn: “Thứ này có độc đó!” “Anh không sợ!”, Mã Sơn ợ một cái: “Em nói là chỉ cần anh thật lòng thì sẽ không bị trúng độc mà chết. Em xem đi, chẳng phải hiện tại anh vẫn còn khỏe mạnh đây sao?” “Nhưng mà…”, Tra Na Lệ vừa không đành lòng lại vừa đau lòng: “Nhưng mà tôi nói vậy là lừa anh đó thôi! Làm gì có con bọ tình nào chứ? Tôi chỉ không muốn anh làm phiền tôi, muốn dọa anh bỏ chạy mà thôi!” “Hóa ra là vậy!”, sắc mặt Mã Sơn trở nên buồn bã: “Hóa ra em ghét anh như vậy! Được thôi, anh đi là được chứ gì, chỉ cần em vui vẻ thì anh sao cũng được”. Mã Sơn đứng dậy, buồn bã quay lưng đi. “Chờ một chút!”, Tra Na Lệ với tay gọi Mã Sơn, giọng nói có phần căng thẳng: “Tôi… Tôi… Cũng không ghét anh tới mức đó!” “Thật ư?”, Mã Sơn xoay người lại nhìn cô ta. Tra Na Lệ gật đầu: “Mặc dù anh hơi ngốc nhưng lại rất hài hước, chỉ có điều da mặt quá dày! Đáng ghét!” “Không phải em nói là không ghét anh à?”, Mã Sơn ngạc nhiên hỏi. Tra Na Lệ sững sờ, mắng: “Đồ ngốc! Đáng ghét!” Nói xong, cô ta thở phì phò xoay người rời đi.
Mã Sơn đang định đuổi theo thì bỗng hét lên đau đớn, ôm ngực, ho ra một búng máu.