Lý Dục Thần nói: “Đúng vậy, ông Hà có biết ông ta đang ở đâu không?” Hà Gia Xương không trả lời thẳng, chỉ cười to: “Người khác có việc nhờ vả đều phải ăn nói tử tế, tặng quà cáp. Còn cậu muốn cầu cạnh tôi thì lại sai người tới phá chuyện làm ăn của tôi, giở trò ăn gian trong sòng bạc của tôi. Cậu nói xem, làm sao tôi có thể không nghi ngờ cậu là người do đối thủ của tôi phái tới đây?” Lý Dục Thần nói: “Ông Hà là vua sòng bài Hào Giang, uy danh hiển hách, không làm vậy thì e là không gặp được ông”. Hà Gia Xương cười nói: “Sao lại thế được, tôi cũng phải nể mặt ông Lý bên Hương Giang chứ”. Lý Dục Thần lại nghiêm mặt nói: “Tôi là tôi, không cần phải dựa vào nể mặt người khác”. Hà Gia Xương hơi sững sờ, nhìn Lý Dục Thần, bỗng cười phá lên. “Tốt tốt tốt, thời nay trong lớp trẻ, ít có ai có khí phách như vậy. Không ngờ hôm nay tôi lại gặp được hai người. Tôi rất thích các cậu nhưng sòng bạc có quy định của sòng bạc. Chơi bài bịp bị bắt thì tối thiểu phải bị chặt một tay. Nếu như hôm nay không để tay hai người bạn này của cậu lại đây thì sòng bạc của nhà họ Hà tôi ở Hào Giang sẽ phải dẹp tiệm hết”. “Tôi biết”, Lý Dục Thần nói: “Ông đã nói tới quy định của sòng bạc thì cứ làm theo quy định của sòng bạc đi, chúng ta cược một ván, tôi thắng thì giữ tay lại cho bọn họ, được chứ?” Hà Gia Xương không nói gì, nhìn về phía Thái Hòa Trung. Thái Hòa Trung mỉm cười: “Cậu Lý, chúng tôi mở sòng bạc, cậu muốn cược thì chúng tôi hoan nghênh thôi. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Gian lận bị chặt tay là luật thép của sòng bạc. Cậu muốn cược thì tôi chơi với cậu nhưng cậu chỉ có thể đặt cược bằng thứ khác, không thể dùng tay của bọn họ để đặt cược”. Hà Gia Xương khẽ nhíu mày. Ông ta vốn có ý để Thái Hòa Trung đánh cược với Lý Dục Thần, thắng anh, sau đó sẽ thu bọn họ về dưới trướng, trở thành người của mình. Nhưng Thái Hòa Trung trực tiếp từ chối đề nghị của Lý Dục Thần. Nếu như chặt tay Mã Sơn và Tra Na Lệ thì sẽ đẩy Lý Dục Thần về phía đối địch. Đương nhiên Hà Gia Xương không sợ Lý Dục Thần, ông ta không hề biết Lý Dục Thần lợi hại đến đâu, tin đồn ở đại lục ông ta chỉ nghe được chút ít. Nhưng ông ta nhất định phải nể mặt Lý Ngôn Thành. Hương Giang là kênh tài chính quan trọng bậc nhất của sòng bạc Hào Giang, sòng bạc chỉ chấp nhận tiền mặt là đô la Hồng Kông, chip đánh bạc cũng dùng đô la Hồng Kông làm tiêu chuẩn chế tác. Hiện giờ, Bác Hào và Ngân Sa đang đấu nhau căng thẳng. Phương Tây muốn nuốt chửng chuyện làm ăn của nhà họ Hà. Nếu như đắc tội với nhà họ Lý ở Hương Giang vào lúc này thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình. Mặt khác, Hà Gia Xương cũng đã biết thân phận của Tra Na Lệ. Thế lực của nhà họ Tra ở Nam Dương không yếu, huống chi sau lưng Tra Na Lệ còn có thần nữ Đại Mã. Nhưng Hà Gia Xương lại không tiện trách cứ Thái Hòa Trung, bản thân lời Thái Hòa Trung nói không hề có vấn đề gì, hơn nữa, Thái Hòa Trung là thuộc hạ đắc lực nhất của ông ta, có tiếng thơm là Thiên Vương châu Á, nếu như ông ta tùy tiện bác bỏ lời Thái Hòa Trung nói, người khác nghe được sẽ thành trò cười. Vì vậy Hà Gia Xương không nói gì nhiều. Khi Lý Dục Thần nghe thấy Thái Hòa Trung nói như vậy thì anh biết hôm nay muốn hiền lành cũng không được, ánh mắt sắc bén, nói: "Xem ra các người không muốn chừa cho tôi mặt mũi rồi?" Thái Hòa Trung cười lạnh nói: "Mặt mũi của cậu lớn lắm sao?" Mã Sơn vô cùng tức giận, định bước tới liều mạng nhưng đã bị Tra Na Lệ giữ lại. Ánh mắt Lý Dục Thần chuyển từ Thái Hòa Trung qua Hà Gia Xương, sau đó quét qua khuôn mặt của mọi người trong sòng bạc: "Nếu đã như vậy, tôi cũng không cần phải giữ thể diện cho các người". Hà Quảng Chí cười lớn: "Anh cho rằng mình là ai mà đòi giữ thể diện cho chúng tôi? Hahahah, nói ra cũng không sợ làm người khác cười đến rụng răng à!" "Im miệng!", Hà Gia Xương trách mắng: "Nơi này không có chỗ cho cháu nói chuyện". "Ông nội!", Hà Quảng Chí thu hồi nụ cười, trong lòng cảm thấy không vui. Hà Gia Xương nhìn Lý Dục Thần, hỏi: "Cậu muốn thế nào?" "Nếu là sòng bạc, vậy thì cứ tuân theo quy tắc của sòng bạc đi, tránh cho truyền đi nói tôi bắt nạt các người. Tôi sẽ đánh cược một ván với các người", Lý Dục Thần nói. "Cậu muốn đánh cược gì?" "Tôi muốn đánh cược gia sản của mình với ông".