“Bộp” một tiếng, Lý Dục Thần đặt quân bài cuối cùng lên bàn, cả căn phòng chìm trong sự im lặng chết chóc. Những quân bài cùng màu trên bàn đã nói rõ kết quả cuộc chơi cho mọi người. Ván này, Lý Dục Thần thắng! Chị Mai nhìn Lý Dục Thần, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và vui sướng như vừa phát hiện ra lục địa mới, đồng thời cũng có chút khó hiểu xen lẫn một tia tức giận. Còn trong con mắt còn lại của Sáu Sẹo là đầy rẫy ảo não và không cam tâm. Đầu Húi Cua bỗng chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Mày ăn gian!” Lý Dục Thần thong thả đứng ở đó, nhìn hắn hỏi lại: “Cái gì là gian lận?” “Mày, mày tráo bài!”, Đầu Húi Cua nói: “Rõ ràng là bài của mày toàn quân lẻ, bài của tao mới ăn theo dây, bộ Cửu Liên Bảo Đăng này là của tao! Mày đã tráo bài của tao!” Sáu Sẹo rốt cuộc cũng mở lời: “Hóa ra mày vẫn luôn giả vờ! Tao nên nghĩ tới, một thằng dám đến chỗ trường chọi chó, sao có thể không biết chơi bài? Thằng khốn, dám ở sòng bạc của bọn tao gian lận, bay đâu, chặt tay nó cho tao!” Chị Mai chế giễu: “Anh Sáu, thua rồi không phục sao? Bắt gian thì phải bắt tận tay, đâu phải các anh nói cậu ấy tráo bài nghĩa là cậu ấy tráo bài? Có phải chỉ cần thua tiền là có thể đổ cho đối phương gian lận?” Bà ta biết lời của Đầu Húi Cua nói là sự thật, Lý Dục Thần rõ ràng đã tráo bài, nhưng cậu ta tráo bằng cách nào thì bà ta cũng không thể biết. Chị Mai tin rằng, nếu mình đã không thể phát hiện, thì Sáu Sẹo và Đầu Húi Cua càng không thể. Sáu Sẹo cười nhạt: “Bọn mày đừng quên, ở chỗ tao có gắn camera. Có dám xem lại không?” Chị Mai chau mày nhìn Lý Dục Thần. Lý Dục Thần hờ hững: “Xem chứ”. Sáu Sẹo nháy mắt ra hiệu, người của gã ta đã đi lấy máy tính, cắm điện, mở video lên, bắt đầu phát lại quá trình chơi ván bài ban nãy. Video chiếu đến đoạn cá cược giữa Lý Dục Thần và Đầu Húi Cua thì bắt đầu tua chậm lại. Mọi người đều nhìn hết sức chăm chú, không dám rời mắt dù chỉ một chút, chỉ sợ sẽ bỏ qua một chi tiết bất kì nào đó. Trong lòng chị Mai rất phức tạp, vừa lo lắng vừa mong đợi. Bà ta không hy vọng Lý Dục Thần sẽ bị tóm được, nhưng cũng rất muốn xem thử Lý Dục Thần tráo bài như thế nào. Video chiếu hết một lượt, kết quả khiến ai nấy đều thất vọng, Lý Dục Thần chơi bài rất bình thường, chỉ nhặt những quân bài ở trước mặt, không có bất kì sự tiếp xúc nào với Đầu Húi Cua. Sáu Sẹo không cam lòng, lớn tiếng nói: “Chờ đã, tua chậm hơn chút nữa, hắn ta nhất định có gian lận!” Video lại phát một lần nữa, đến đoạn chính, gần như là dừng lại ở từng khung hình một. “Chậm hơn nữa!”, Sáu Sẹo hét lên. “Anh Sáu, chậm nhất có thể rồi”. Đàn em của gã ta nói. Sáu Sẹo tức giận cầm máy tính giơ lên, dùng sức ném vào tường. Đầu Húi Cua không cam lòng nhìn Lý Dục Thần hỏi: “Sao mày lại có thể làm được điều này?” “Ăn may thôi”. Lý Dục Thần điềm tĩnh nói. Không ai tin lời anh, nhưng cũng không ai có thể chất vấn được anh. Tua chậm đến như vậy, dù có là ảo thuật gia nổi tiếng nhất thế giới thì cũng không thể tráo hết mười bốn quân bài trên bàn mà không để lại sơ hở. Lẽ nào thật sự có sự may mắn tới mức này? “Ông Vương, còn đứng ngây ra đó làm gì, lấy tiền đi!”, chị Mai thúc giục. Ông chủ Vương cười haha, vội đi gom hết số tiền trên mặt bàn. Ngoài vài trăm ngàn tiền lẻ lúc đầu, số còn lại đều nhét hết vào vali, vậy nên không khó để gom. Anh Hải đang đeo cặp kính râm nói: “Sáu, kết quả đã vậy rồi, chúng ta cũng kết sổ nào, cậu muốn trả tiền, hay là muốn tôi thu lại sòng bạc này của cậu?” “Anh Hải…”, Sáu Sẹo có vẻ sợ người đàn ông đeo kính râm: “Anh về trước đi, sáng sớm ngày mai, em sẽ gửi trả anh cả gốc lẫn lãi”. Anh Hải cười khẩy: “Sáu Sẹo, cậu sẽ không chạy trốn đấy chứ?” Sáu Sẹo nói: “Anh Hải, anh nói vậy là có ý gì, em có thể chạy đi đâu được chứ? Mấy kẻ này dám ở sòng bài của em giở trò gian lận, đợi em giải quyết xong, sẽ mang tiền trả cho anh”. Anh Hải nói: “Tưởng tôi mù sao, sòng bạc là của cậu, video giám sát cậu cũng đã xem rồi, không cần biết cậu ta làm cách nào mà lại thắng, cậu không bắt được thì không thể nói bọn họ gian lận, đây là quy tắc của sòng bài. Đừng có phá luật để trở thành kẻ địch của người trong ngành”. Con mắt Sáu Sẹo chớp chớp: “Nếu cả anh Hải cũng đã nói như vậy, em cũng coi như bọn họ không gian lận. Có điều, hôm nay em phải tính món nợ khác với hắn ta, anh Hải đây sẽ không cản trở chứ?” “Chuyện của các người không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ cần lấy lại tiền của tôi”, anh Hải nói. “Được, anh Hải, đợi em tính sổ với thằng này xong thì sẽ trả anh tiền”. Sáu Sẹo đột ngột đưa tay ra giữ cọc tiền cuối cùng mà ông chủ Vương sắp lấy. “Cứ thế mà mang tiền đi sao? Đâu có dễ như vậy!” Ông chủ Vương miệng vẫn cười toe toét, chỉ là không ai để ý, lòng bàn tay của ông ta đã chuyển sang màu đỏ. Sắc mặt chị Mai trở nên lạnh lùng, nói: “Sáu Sẹo, muốn chơi xấu đấy à? Tưởng bà đây sợ mày chắc?”