Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

chương 1300

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 1300 Lý Dục Thần còn muốn nói tiếp nhưng Lâm Mộng Đình ngăn lại, cô cười nói: “Được rồi, anh đổi tính nói nhiều như vậy từ bao giờ thế? Tôi thật chẳng quen”. Lý Dục Thần cười nói: “Tại mấy nay sống với cô đó. Đây gọi là gần đèn thì rạng, gần mực thì đen hê hê!” “Chỉ được cái giỏi nói thôi!”, Lâm Mộng Đình cười mắng: “Đi nào, dù sao quán cũng đã đổi chủ rồi, không còn gì để tưởng niệm nữa”. Lý Dục Thần đứng lên, bất đắc dĩ nói: “Được thôi, vợ tôi bảo đi thì tôi đi vậy”. Bọn họ đang định đi thì chàng trai trẻ kia lại la lên: “Này, lau sạch bàn rồi xếp lại chỗ cũ đi chứ!” Lý Dục Thần nhìn chiếc bàn: “Cái bàn này có bẩn đâu”. Chàng trai trẻ nói: “Hai người ngồi đó uống trà sữa, không bẩn thì cũng phải lau một lần chứ”. “Này cậu quá đáng rồi đấy nhé!” “Quá đáng ư? Hai người không biết tôi có người bảo kê à?” “Ồ?”, Lý Dục Thần lại ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu: “Ai bảo kê cho cậu vậy?” “Nói ra chắc anh sợ chết khiếp!”, chàng trai trẻ ngẩng đầu, ưỡn ngực đáp: “Anh đã nghe tên tập đoàn Kinh Lý bao giờ chưa? Anh có biết cậu Lý người thủ đô không? Quán này của tôi được cậu Lý bảo kê đấy! Đừng nói là bảo anh lau bàn, dù có bảo anh phải ăn hết cái bàn này thì anh cũng phải ngoan ngoãn ăn hết rồi mới được đi!” Lâm Mộng Đình che miệng lại nhưng vẫn không nhịn được phì cười. Lý Dục Thần cũng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Không ngờ anh lại nổi tiếng tới như vậy, ngay cả cửa hàng bán đồ nướng ngoài đường cũng mượn danh của anh để ra oai, lại còn ngang tàng như thể anh là đại ca xã hội đen vậy. Quả nhiên là người sợ nổi danh, heo sợ mập, mông có cớt thì ruồi mới bu. “Cậu Lý mà cậu nói là cậu Lý nào vậy?” “Thôi đi, ngay cả cậu Lý mà anh cũng chưa từng nghe nói bao giờ à!”, chàng trai trẻ tỏ ý khinh bỉ ra mặt: “Thế anh có biết nhà họ Lâm của thành phố Hòa không? Đó là gia đình giàu có bậc nhất một tay che trời của thành phố Hòa đấy! Cậu Lý là con rể ở rể nhà đó!” Cuối cùng Lý Dục Thần cũng chắc chắn cậu Lý mà chàng trai trẻ này đang nói tới chính là mình. Lâm Mộng Đình nói: “Hóa ra là ở rể à, thế thì có gì đặc biệt đâu!” Nói xong, cô liếc mắt nhìn Lý Dục Thần, không nhịn được cười. Lý Dục Thần không khỏi lắc đầu: “Đúng vậy, quả là chẳng ra làm sao. Lai lịch như thế mà làm đại ca bảo kê cho một quán nướng thì có gì ghê gớm chứ?” Chàng trai trẻ nổi giận: “Mẹ kiếp, anh nói gì đó? Anh dám nói xấu cậu Lý có phải không? Anh có tin là mình không thể đi ra khỏi con đường này không?” Lý Dục Thần kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ cả con đường này đều được cậu Lý bảo kê ư?” “Đừng nói là con đường này, cả thành phố Hòa này đều là của cậu Lý và nhà họ Lâm!”, chàng trai trẻ nói đầy đắc ý: “Mau lau sạch bàn rồi biến đi!” Lý Dục Thần cảm thấy buồn cười. Chàng trai trẻ này không phải là người xấu, tuy trông thái độ thì ngang tàng nhưng thực ra không hề nói lời gì độc ác, cũng không hề có ý đồ xấu xa gì, chẳng qua là có phần chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cáo mượn oai hùm mà thôi. “Mộng Đình, chúng ta đi thôi”. Lý Dục Thần không muốn chấp vặt đối phương nên lắc đầu, định bỏ đi. Lâm Mộng Đình lại nói: “Dục Thần, anh phải giải quyết chuyện này đi”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio