Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

chương 1314

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 1314 Xe của Bách Phú Minh rất bình thường, cũng không có tài xế, ông ta đích thân lái xe, đi về phía ngoại ô Kim Lăng. Một chiếc xe như vậy vứt trên đường cũng không có ai chú ý, tuyệt đối không nghĩ được đây là xe của hội trưởng hiệp hội võ đạo Hoa Đông. Chiếc xe đi vào một nơi gọi là trấn Châu Môn, sau đó lại đi vào con đường làng, rồi lái qua một đền thờ, trên đền thờ viết ba chữ lớn “Thôn Chu Môn”. Một con đường lớn thẳng tắp từ dưới cửa thông vào bên trong, sau khi đi mấy dặm, thì thấy một thôn trang nhỏ thanh tú. Nhà trong thôn trang lại là một căn một sân, xây dựng vô cùng thẳng gọn. Sân viện của mỗi nhà cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ, rất phù hợp với hình tượng nông thôn mới xinh đẹp hiện đại. Chỉ là bên ngoài thôn có một con sông uốn khúc, cây cầu vòm ngọc trắng, hoa sậy mộc um tùm, cò trắng thoăn thoắt, vô cùng thanh tao yên tĩnh. Bách Phú Minh nói với Lý Dục Thần: “Thầy đã cao tuổi, mấy chục năm trước đã không còn quản lý chuyện gia tộc. Vừa bắt đầu ẩn cư ở núi Tử Kim, sau này du lịch phát triển, núi Tử Kim càng ngày càng đông người, bèn chuyển đến núi Thanh Lương, rồi sau đó núi Thanh Lương cũng không còn yên tĩnh nữa, nên chuyển đến đây. Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ. Căn nhà này không khác gì với các căn nhà xung quanh, là một nhà nhỏ nông dân bình thường. Xem ra tông sư Châu đúng là không có kênh kiệu gì, Lý Dục Thần nghĩ như vậy. Cổng sân không khóa, Bách Phú Minh đẩy mở cửa đi vào, gọi hai tiếng: “Thầy ơi”, rồi nghe phía sau vang lên tiếng đáp lại: “Ây!” “Ở đằng sau!”, Bách Phú Minh cười nói, liền từ lối đi bên cạnh căn nhà đi ra phía sau. Phía sau cũng là một cái sân, rộng hơn sân trước một chút, được cải tạo thành vườn rau. Một ông lão tóc bạc, đang ngồi dưới đất, vuốt v e ngọn rau xanh mởn phá đất chồi lên. “Thầy ơi, cậu Lý đến rồi”, Bách Phú Minh nói. Ông lão đứng lên, nhìn sang Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, lâu bàn tay đầy bùn đất lên chiếc áo vải thô của ông ta, cười ha ha nói: “Tốt, tốt, đến rồi là tốt, Bách Phú Minh, ông đưa họ vào ngồi trước đi, tôi đi rửa tay đã”. Nói xong liền đến chỗ bể nước ở giếng bên cạnh rửa tay. Nhìn ông ta, ngoài làn da, thì trông như một lão nông dân. Lý Dục Thần không khỏi có thêm vài phần thiện cảm với vị Thái Đẩu võ lâm này. Bách Phú Minh dẫn họ vào trong nhà. Trong nhà bài trí rất đơn giản sạch sẽ, ngoại trừ những đồ dùng cần thiết ra, gần như không có thêm thứ gì. Chiếc bàn là bàn bát tiên, ghế là ghế dài, cũng không phải chất liệu gỗ quý đắt tiền gì, chỉ là gỗ bình thường. Bên cạnh còn có mấy ghế trúc rất tinh xảo, đặt dựa vào tường. Bách Phú Minh kéo ghế dài ra, mời họ ngồi, vừa pha trà cho họ, vừa nói: “Những thứ này ấy à, đều do chính tay thầy làm đấy”. Lâm Mộng Đình nói: “Ông Châu trở lại chất phác, gạt bỏ hư vinh, khiến người ta khâm phục”. Bỗng nghe phía sau có người nói: “Khâm phục cái gì chứ, chỉ là một lão nông dân không có đất đai, không có việc gì thôi. Thế giới này ấy à, mãi mãi thuộc về thanh niên trẻ các cậu”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio