Chương 1322 Lâm Mộng Đình khẽ cau mày, nói: “Nhưng như vậy, chẳng phải đã chứng thực những lời đồn về Dục Thần ở bên ngoài sao?” Châu Khiếu Uyên cười lớn ha ha: “Người làm việc lớn, sợ gì lời đồn! Thân gánh huyết hải thâm thù, chút vinh nhục này hà tất phải để trong lòng? Đợi đồng đạo võ lâm thiên hạ đều tập trung lại, tôi vừa hay có thể ra mặt làm chứng giúp cậu ấy, trả lại sự trong sạch cho cậu ấy. Đây là việc nhất cử lưỡng tiện”. Lâm Mộng Đình bất giác đỏ mặt, nói: “Vẫn là ông Châu nhìn thấu tất cả, là tôi nông cạn, tấm lòng rộng mở của ông Châu khiến người ta kính phục!” Bách Phú Minh khẽ cau mày, tuy nói Châu Khiếu Uyên thực sự bại trước Lý Dục Thần, nhưng truyền ra ngoài, sẽ tổn hại anh minh một đời của ông cụ. Nhưng ông ta biết ông cụ trước nay không màng hư danh, nếu mình nói như vậy, chắc chắn bị sẽ mắng một trận, bèn nói: “Sư phụ, nếu Đồng Hạo không đến thì sao? Chẳng phải là uổng công sao?” Châu Khiếu Uyên nói: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Chúng ta chỉ có thể làm hết sức mình, kết quả thế nào, có ai có thể biết trước chứ?” Lý Dục Thần nhớ đến ánh mắt tham lam của Hoàng Phủ Hiền khi nhìn thấy kiếm Huyền Minh của mình, trong lòng khẽ động, nói: “Mọi người cứ nói tôi không phải dựa vào võ công đánh bại ông Châu, mà dựa vào bảo vật trên người giành chiến thắng”. Anh nói xong liề lấy kiếm Huyền Minh đặt lên bàn. Châu Khiếu Uyên và Bách Phú Minh ngẩn người, không biết đây là bảo vật gì, như kiếm mà không phải kiếm, giống như một cây thước sắt đen, trông rất bình thường. Nhưng sau khi khi Lý Dục Thần dùng tay cầm chuôi kiếm, truyền pháp lực, trong lòng hai người cùng chấn động. Màu sắc đen xì, lại chói mắt giữa ban ngày, giống như một chùm sáng màu đen. Còn trong ánh sáng đen u ám mờ mờ, lại có cảm giác muốn hút cả linh hồn của con người vào trong. Cùng với ánh sáng đen phát ra, trong căn phòng đã bị khí tức chết chóc bao trùm, dường như không còn nhân gian. “Đây là cái gì?” “Kiếm này tên là Huyền Minh”, Lý Dục Thần nói: “Các ông cứ nói tôi có một thanh kiếm phát ra ánh sáng đen, tôi đã dựa vào thanh kiếm này đánh bại ông Châu. Ông Châu có thể nói, nếu ai có thể đánh bại tôi, thì thanh kiếm thuộc về người đó”. Dứt lời, Lý Dục Thần đột nhiên giơ kiếm lên, chém xuống đầu vai Châu Khiếu Uyên. Bách Phú Minh cực kỳ sợ hãi, chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Cậu!” Ngược lại Châu Khiếu Uyên vẫn bình tĩnh, nhìn vết máu màu đen rỉ từ đầu vai mình ra, lù lù bất động: “Vết thương của kiếm này có điểm đặc biệt gì?” Lý Dục Thần đáp: “Kiếm khí tận xương, không có thuốc nào cứu được”. Bách Phú Minh cả giận nói: “Thầy có lòng tốt giúp cậu, sao cậu lại hại người như vậy?” Nói xong liền muốn ra tay. Châu Khiếu Uyên ngăn cản ông ta, cười nói: “Phú Minh, đừng tức giận. Cậu không biết dụng ý của Dục Thần, cậu ấy sẽ không hại tôi”. Lý Dục Thần khẽ gật đầu, anh rất bội phục sự bình tĩnh của Châu Khiếu Uyên. Anh duỗi ngón tay ra, liên tục điểm mấy lần trên người Châu Khiếu Uyên, bảo vệ tâm mạch, lại lấy ra một viên đan dược, cho Châu Khiếu Uyên ăn vào. Trong miệng Châu Khiếu Uyên thơm ngọt như linh tuyền cuồn cuộn, nuốt vào bụng, ông ta chợt cảm thấy thần thanh khí sảng, một luồng chân khí khác với khi ông ta tu luyện bắt đầu nảy mầm.