Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

chương 1324

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 1324 Cũng may vẫn còn tiểu đạo sĩ Liên Thành, nếu không thì chẳng quen biết một ai, lại phải lấy ra Thiên Đô lệnh. Nếu gặp phải người không nhận ra Thiên Đô lệnh như Tưởng Tuyền Lâm, khó tránh khỏi bị trào phúng vài câu, rồi dùng pháp thuật kinh sợ bọn họ một phen, làm màu. Có đôi khi thật sự là không muốn làm màu cũng không được. Đạo sĩ Liên Thành không biết Thiên Đô, ngày đó lúc Lý Dục Thần lấy ra Thiên Đô lệnh, anh ta đã đi xuống. Nhưng anh ta biết, cậu Lý này có địa vị rất lớn, ngay cả sư thúc Kim Tam Mộc đều cung kính với anh. Cho nên anh ta cũng đối đãi cung kính với Lý Dục Thần. Nghe nói Lý Dục Thần muốn đi gọi lão quan chủ Vương Sùng Tiên từ trong bế quan, Liên Thành giật nảy mình, đáp: “Cậu Lý, chuyện này tôi không dám làm chủ, để tôi đi giám viện báo cáo một tiếng, người kia đồng ý thì tôi mới có thể dẫn anh đi”. “Không phải cậu vừa mới bảo đạo trưởng Tưởng vẫn còn đang diện bích hối lỗi sao?”, Lý Dục Thần khó hiểu hỏi. Liên Thành đáp: “Tưởng sư thúc đã bị lui khỏi giám viện, bây giờ giám viện là Bạch sư thúc của tôi, Bạch Phương Hưng. Ban đầu đáng lẽ ra ông ấy nên đích thân tới chiêu đãi anh, nhưng hôm nay ông ấy ngồi khám tại một y quán, nhất thời không thể phân thân. Tôi tới đó báo cáo cho ông ấy”. Lý Dục Thần liền nói: “Nếu ông ta đang ngồi khám thì đừng quấy rầy, dù sao đạo trưởng Vương đã bế quan hai mươi năm, tôi cũng không vội. Tôi ra ngoài đi dạo, đợi y quán nghỉ làm lại đến”. Liên Thành nói xin lỗi: “Y thuật của Bạch sư thúc rất giỏi, bên ngoài rất có danh tiếng, người tìm đến ông ấy xem bệnh rất nhiều. Mỗi lần khám bệnh thường xuyên kín người hết chỗ, có thể phải đến đêm khuya”. Lý Dục Thần hỏi: “Một tuần ông ta ngồi khám mấy ngày?” “Trước kia là một tuần ba ngày, về sau làm giám viện, hiện tại giảm xuống còn một ngày rưỡi, cả ngày thứ bảy và nửa ngày thứ năm”. “Vậy ngày mai tôi quay lại”. Liên Thành liên tục khom người nói xin lỗi, muốn đi dạo cùng nhưng bị Lý Dục Thần từ chối. Anh dẫn theo Lâm Mộng Đình đi lòng vòng trong Bạch Vân Quan, còn kể chuyện cũ của mấy con khỉ đá cho Lâm Mộng Đình. Lâm Mộng Đình kinh ngạc nói: “Sao anh biết chuyện này?” Lý Dục Thần thần bí nhìn đông nhìn tây một lượt, sau đó lại gần cô, nhỏ giọng đáp: “Học lỏm từ hướng dẫn viên du lịch”. Lâm Mộng Đình không khỏi mỉm cười. Lúc này, vừa khéo có một hướng dẫn viên du lịch giơ cờ, mang theo một đoàn khách du lịch tiến đến, đứng đó giảng giải. Lý Dục Thần liền kéo Lâm Mộng Đình tới. Lâm Mộng Đình chưa từng trải qua chuyện như vậy. Làm đại tiểu thư nhà họ Lâm của thành phố Hoà, từ nhỏ đi đâu cô đều có xe riêng đưa đón, có chuyên gia đi cùng, nào có chuyện đi ké đoàn du lịch? Nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu đến nước miếng văng tung tóe, nhìn những du khách kia vội vàng chụp ảnh lưu niệm, chỉ có mình Lý Dục Thần nghe nghiêm túc nhất, cô cảm thấy thật là thú vị. Lại nhớ đến cảnh tượng gặp mặt Lý Dục Thần lần đầu tiên, thời điểm đó anh vẫn còn là nhân viên phục vụ quèn đi làm trong quán cơm Thân Dân, cô chẳng thể ngờ được, anh không chỉ là vị hôn phu hứa hôn từ khi còn bé của mình, mà còn là Tiên Nhân trên Thiên Đô. Lâm Mộng Đình vẫn còn nhớ lần đầu tiên bọn họ ăn đồ nướng, anh nói mình có xuất thân bất phàm, còn cả cái gì mà văn có thể an bang, võ có thể định quốc, cô cho rằng anh đang khoác lác, chỉ cảm thấy buồn cười. Về sau mới phát hiện, lời anh nói là thật. Nhưng, lúc anh nói ra những lời này, trong miệng còn ngậm thịt dê nướng! Nào có dáng vẻ xuất thân bất phàm cơ chứ! Ké xong đoàn du lịch, đi ra khỏi Bạch Vân Quan, Lý Dục Thần hỏi cô: “Sao hả, rất thú vị đi?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio