Chương 1377 Lâm Mộng Đình không nói to nhưng đủ để truyền rõ ràng tới tai từng người. Mọi người đều rất khiếp sợ, không ngờ người trẻ tuổi trước mắt họ lại là một siêu tỷ phủ có khối tài sản trên trăm tỷ. Ông chủ Hầu cũng rất kinh ngạc, nghĩ tới lúc mình bằng tuổi đối phương, mình vẫn còn đang chơi ghi-ta ở trường đại học, giả bộ là thanh niên văn nghệ để thu hút sự chú ý của các cô gái. Xem người ta đi, không những đã ôm được người đẹp về nhà mà còn là tỷ phú trăm tỷ nữa. Người nhà họ Bạch thì đỡ hơn, dù sao bọn họ cũng là một gia tộc giàu có nên vẫn còn giữ được bình tĩnh. Bạch Quân Đường cười khẩy: “Định giá tài sản cái con khỉ! Nếu bàn về định giá tài sản thì chỉ riêng tấm bảng hiệu Bách Thảo Đường này thôi đã đáng giá một trăm tỷ rồi!” Lý Dục Thần nói: “Vậy thì không tính theo định giá tài sản, chỉ tính theo tài sản thực tế chín mươi tỷ, vậy ít nhất tôi cũng có bốn mươi lăm tỷ rồi. Xin hỏi Bạch đạo trưởng định đánh cược như thế nào? Dùng tiền mặt hay là dùng tài sản của nhà họ Bạch?” Bạch Phương Hưng hơi nhíu mày. Ông ta cũng không ngờ Lý Dục Thần lại có nhiều tiền như vậy. Mặc dù tuyên bố hùng hồn như vậy và cũng tự tin là mình sẽ không thua nhưng dù sao ông ta cũng là một đạo sĩ Toàn Chân, xuất gia từ nhỏ, không có tài sản cá nhân. Còn nếu muốn lấy tài sản của nhà họ Bạch ra đặt cược thì phải được những người khác trong gia tộc gật đầu mới được, dù tiếng nói của ông ta có trọng lượng tới đâu đi chăng nữa thì cũng không thể tự ý quyết định. Bạch Kính Đình bỗng lên tiếng: “Không phải là cậu Lý muốn có cổ phần của Bách Thảo Đường hay sao, bốn mươi lăm tỷ đổi được hai mươi phần trăm cổ phần của Bách Thảo Đường”. Lý Dục Thần đang định đồng ý thì Lâm Mộng Đình lại nói: “Ý Bạch gia chủ là có bao gồm thương hiệu Bách Thảo Đường không? Nếu như chỉ có mình y quán thôi thì e là không đáng mức giá đó.” Bạch Kính Đình nói: “Đương nhiên không chỉ y quán. Tôi nói là toàn bộ tập đoàn Bách Thảo Đường, đây là một trong những tài sản quan trọng nhất của nhà họ Bạch, tổng giá trị ước đạt hơn hai trăm tỷ. Bốn mươi lăm tỷ của cậu cộng với năm tỷ tôi thua cậu ban nãy, quy đổi ra được khoảng hai mươi phần trăm”. Lâm Mộng Đình hoàn thành xong nhiệm vụ bèn rúc vào người Lý Dục Thần, ngoan ngoãn không nói gì nữa. Cô hiểu rất rõ thân phận và vai trò của mình, biết lúc nào nên nói, lúc nào không nên nói. Lý Dục Thần gật đầu hài lòng, nhìn về phía Bạch Phương Hưng. “Kính Đình, cháu đã suy nghĩ kĩ chưa?”, Bạch Phương Hưng hỏi: “Có cần bàn với mọi người trong nhà một chút không”. “Chú ba, cháu đã nghĩ kỹ rồi”, Bạch Kính Đình nói: “Cháu có hai mươi phần trăm cổ phần tại tập đoàn Bách Thảo Đường, vậy dùng nó đều cược đi ạ. Nếu thua thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới những người khác của nhà họ Bạch. Hơn nữa, cháu tin chú ba sẽ không thua”. Bạch Phương Hưng gật đầu: “Được, vậy mới giống con trai của Bạch Cảnh Thiên chứ! Cháu yên tâm, chú nhất định sẽ không để tên họ Lý kia chiếm lợi của nhà họ Bạch chúng ta!” Lý Dục Thần nói: “Đã quyết định vậy rồi thì tiếp theo hãy thảo luận xem so như thế nào đi”. Bạch Phương Hưng nói: “Vừa rồi ván đầu tiên, bệnh nhân là cậu chọn, cậu thắng. Ván thứ hai này, tới lượt tôi chọn bệnh nhân, tôi cho cậu xuất thủ trước. Thế nào, cậu có dám không?” Lý Dục Thần hào phóng xòe tay: “Tôi sao cũng được”. Thái độ của anh như vậy khiến người nhà họ Bạch rất giận dữ. “Vậy thì đi thôi!”, Bạch Phương Hưng quay người đi về phía cửa lớn của Bách Thảo Đường.