Chương 1379 Bạch Phương Hưng dẫn mọi người tới sân sau nhưng không dừng lại mà đi tiếp qua chiếc cửa nhỏ ẩn ở góc tây bắc. Hóa ra, sau khi đi qua cánh cửa này mới thấy đằng sau vẫn còn một khu vườn riêng biệt nữa, đình đài lầu tạ, núi giả, hành lang quanh co, yên tĩnh hơn so với khu nhà trước nhiều. Đây là nơi được dành riêng để tiếp các bệnh nhân quan trọng, nhà ở, sân vườn biệt lập, không phải tiếp xúc với những người ở nhà trước. Vừa rồi Bạch Phương Hưng đang ở đây, tới khi Bạch Quân Đường sai người vào gọi, ông ta mới chạy ra. Hầu hết bác sĩ và nhân viện của Bách Thảo Đường đều ở tại y quán đằng trước, Người được đi vào đây toàn là nhân viên thân tín của nhà họ Bạch, đi đằng sau họ là Lý Dục Thần, Lâm Mộng Đình và ông chủ Hầu. Họ đi tới trước một tòa nhà nhỏ có hai người ăn mặc kiểu vệ sĩ đứng bên ngoài. Lý Dục Thần hơi ngạc nhiên, hai người này đều là cao thủ võ đạo, công phu đã tới Hóa Kình. Trong số những người nhà họ Bạch mà vừa rồi anh nhìn thấy, ngoài Bạch Phương Hưng ra, kể cả Bạch Kính Đình cũng không biết võ công, cùng lắm chỉ tập một chút bài võ dưỡng khí của y gia mà thôi. Nhưng khi đi vào đến đây thì ngay cả vệ sĩ trông cửa cũng là cao thủ Hóa Kình. Rốt cuộc bên trong có nhân vật ghê gớm cỡ nào? Bạch Phương Hưng phải chào vệ sĩ, vệ sĩ mới mở cửa cho họ vào, ánh mắt cảnh giác như chim ưng, nhìn lần lượt từng người một, không bỏ sót một chi tiết nào. Ông chủ Hầu đi cuối cùng, bị hai vệ sĩ nhìn tới mức ngượng ngùng, như thể trên người mình không mặc quần áo vậy. Họ đi vào một sảnh lớn, trên ghế sô pha giữa phòng có một ông lão chừng năm mươi, sáu mươi tuổi. Thấy Bạch Phương Hưng đi vào phòng, ông ta chậm rãi đứng dậy, nói: “Bạch đạo trưởng về rồi”. Mặc dù thái độ hết sức khách khí nhưng cũng không kiêu ngạo, không tự ti, khí thế chỉ có mạnh chứ không có yếu. Lý Dục Thần nhìn người này một cái, rốt cuộc cũng biết vì sao vệ sĩ ở cửa ra vào đều là cao thủ Hóa Kình, bởi vì người này là một Tông Sư. Đây là lần đầu tiên anh gặp Tông Sư ở thủ đô. Bạch Phương Hưng đi vội lại: “Tiêu Tông Sư, đã để ông phải đợi lâu rồi, bên ngoài xảy ra chút việc”. Lý Dục Thần nghe thấy Bạch Phương Hưng gọi đối phương là “Tiêu Tông Sư”, bất giác sững sờ, lẽ nào đây chính là đệ nhất Tông Sư thủ đô Tiêu Sinh, tiếng tăm lừng lẫy không thua gì Châu Khiếu Uyên của Kim Lăng ư? Nhưng Châu Khiếu Uyên đã Võ Hồn đại thành, đã đi đến cuối con đường võ đạo rồi, trong khi người này rõ ràng là kém hơn rất nhiều, cùng lắm chỉ ngang với Hà Trường Xuân ở Tiền Đường mà thôi. Lý Dục Thần không biết đối phương là ai nhưng ông chủ Hầu lại âm thầm kinh hãi. Ông ta sống ở thủ đô, quen biết không ít người trong giới võ lâm nên cũng biết một ít chuyện liên quan tới võ lâm. Nghe thấy ba chữ Tiêu Tông Sư, kết hợp với tuổi tác của đối phương, ông ta lập tức đoán ngay ra người này chính là đại Tông Sư Tiêu Minh Hạc của nhà họ Tiêu – một trong bốn gia tộc lớn nhất của thủ đô! Bố của Tiêu Minh Hạc chính là đệ nhất Tông Sư thủ đô Tiêu Sinh, biệt danh là Thiết Tiêu Vô Địch. Sau khi cảm giác ngạc nhiên qua đi, ông chủ Hầu không khỏi lo thay cho Lý Dục Thần. Rốt cuộc Bạch Phương Hưng dẫn bọn họ tới đây làm gì? Lẽ nào là chữa bệnh cho Tiêu Minh Hạc? Nhưng Tiêu Minh Hạc là Tông Sư cơ mà!