Sau khi đến Thiên Tinh Quan, tiếp đón họ là một đạo sĩ trẻ, anh ta dẫn họ đến đại sảnh. "Sư phụ đang luyện công, mong mọi người chờ một chút", đạo sĩ bưng trà cho họ xong bèn rời đi. Lý Dục Thần thấy trên cửa hông ở đại sảnh có dán bùa thì bước tới nhìn, quả nhiên là giấy và chu sa loại tốt. Đợi một hồi, Trương Đạo Viễn mới khoan thai đến muộn rồi chắp tay với Phùng Thiên Minh: "Ông hai Phùng ghé thăm mà không có đón tiếp từ xa, mong ông thứ lỗi nhé". Thần thức Lý Dục Thần quét qua, thấy tuy trên người Trương Đạo Viễn có chân khí xoay chuyển, nhưng lại hết sức bình thản, hiển nhiên ban nãy cũng không có tu luyện. Xem ra đến muộn chỉ là vì làm giá và cho thấy sự thần bí thôi. Phùng Thiên Minh cũng chắp tay nói: "Làm phiền đạo trưởng Trương tu luyện, người phải xin lỗi là tôi mới đúng. Hôm nay, tôi dẫn theo một anh bạn đến định xin một ít chu sa và giấy vàng". "Đến đạo quán tìm chu sa và giấy vàng, ngoài làm bùa ra thì tôi thật sự không nghĩ ra còn có thể dùng làm gì", Trương Đạo Viễn nhìn Lý Dục Thần hỏi: "Xem ra cũng là người trong giới, không biết cậu gọi là gì?" "Lý Dục Thần", Lý Dục Thần đáp. Trương Đạo Viễn sửng sốt, đánh giá Lý Dục Thần vài lần. Đạo sĩ trẻ tuổi bên cạnh ông ta bỗng nhiên chỉ vào anh nói: "Hóa ra anh chính là Lý Dục Thần!" "Đạo trưởng Trương biết cậu Lý à?", Phùng Thiên Minh kinh ngạc hỏi. Trương Đạo Viễn cười ha ha bảo: "Đâu có đâu có, tôi vẫn sống ẩn dật như vậy thì sao có thể biết cậu Lý được. Chỉ là mấy hôm trước, nhà họ Lâm đã rêu rao tìm một đạo trưởng họ Lý, vậy chắc là cậu Lý này rồi". Lý Dục Thần chỉ cười chứ không nói gì. Trưởng Đạo Viễn bèn hỏi: "Không biết cậu Lý tu hành ở nơi nào?" Lý Dục Thần đáp: "Côn Luân". Trương Đạo Viễn cười ha ha bảo: "Cậu Lý thật thích nói đùa". Lý Dục Thần cũng không giải thích. Anh biết rất nhiều cao nhân của các môn phái bùa chú, có điều tu vi của Trương Đạo Viễn quá yếu nên giải thích với ông ta cũng chẳng có tác dụng gì. Trương Đạo Viễn thấy Lý Dục Thần không nói gì thì trong lòng hơi bực, bèn nói với đệ tử bên cạnh: "Đi lấy chút chu sa và giấy vàng tới cho cậu ta đi". Đệ tử kia đi ra ngoài. Trong phòng chợt im lặng, bầu không khí có hơi xấu hổ. Phùng Thiên Minh bỗng lên tiếng: "Đạo trưởng Trương, gần đây tôi cứ thấy bực bội khó ở nên muốn nhờ ông xem giúp tôi". Trương Đạo Viễn cười nói: "Tôi thấy ông hai may mắn ập tới, gần đây sẽ gặp được quý nhân, mắc bệnh vặt thôi đừng lo. Tôi vẽ cho ông một lá bùa nhé". Phùng Thiên Minh mừng rỡ, bình thường muốn Trương Đạo Viễn tặng cho một lá bùa cũng không dễ, ai ngờ hôm nay ông ta lại chủ động mở miệng. "Vậy cảm ơn đạo trưởng Trương". Tiểu đạo sĩ cầm túi chu sa và một bình mực chu sa đã được pha sắn cùng một xấp giấy vàng được cắt gọn đến. Trương Đạo Viễn cầm lấy bút lông trên kệ bên cạnh, chấm mực chu sa rồi bắt đầu vẽ bùa. Chỉ thấy ông ta vẽ thoăn thoắt, ngòi bút như rồng bay phượng múa. Ngay cả Lý Dục Thần cũng phải công nhận động tác vẽ bùa của ông ta rất đẹp. Tiếc là tiên thuật thật sự cũng không phải để làm màu cho người ta xem. Ở trong mắt người ngoài thì chiêu ấy của Trương Đạo Viễn quả thật có đôi chút khí thế của bậc cao nhân. Chỉ là ở trong mắt Lý Dục Thần, ngoài động tác trông điêu luyện xinh đẹp ra thì hoàn toàn sai bét. Trương Đạo Viễn vẽ xong bèn giao cho Phùng Thiên Minh. Phùng Thiên Minh nhận lấy, rối rít cảm ơn. Trương Đạo Viễn liếc Lý Dục Thần thấy anh chẳng phản ứng gì thì khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười khẩy. Lá bùa ấy ông ta cố ý vẽ thiếu một nét. Chỉ cần là đệ tử của môn phái bùa chú thì ngó cái là có thể nhận ra. Qua đó, Trương Đạo Viễn có thể chắc chắn Lý Dục Thần chỉ là một tên thầy bói đến thành phố Hòa để lừa tiền mấy kẻ giàu có thôi. Phùng Thiên Minh thanh toán tiền xong bèn chuẩn bị rời đi. Lý Dục Thần lại bỗng nói: "Tôi muốn thử xem chu sa kia dùng được không". Anh nói xong cũng không cần bút, dùng tay chấm chút mực chu sa vẽ loằng ngoằng trên giấy vàng.