Chương 1403 May mà hành tung của Đạm Đài Ngọc đã cung cấp manh mối cho bọn họ. Đạm Đài Ngọc lựa chọn nghỉ chân ở miếu hoang, chứng tỏ cửa ra vào huyệt mộ nhất định ở gần đây. Ông chủ Hầu mở bản đồ vệ tinh trên điện thoại lên, lấy miếu hoang làm trung tâm, khoanh một vòng tròn. Có điều khu vực này vẫn còn rất rộng. Ông chủ Hầu ngẩn người nhìn bản đồ. Lý Dục Thần nói: “Chẳng phải chúng ta có thể lần theo manh mối từ ngôi miếu này hay sao? Người xưa xây miếu chỉ có hai mục đích, hoặc là để tu hành, hoặc là để dâng hương. Nơi này không thuận tiện cho khách hành hương tới dâng hương, lại cũng không có linh khí để tu hành, vậy sao lại lập miếu ở đây?” Ông chủ Hầu “ồ” lên một tiếng, vỗ đùi: “Tôi hiểu rồi!” Những người khác đồ dồn lại nhìn về phía ông chủ Hầu. Ông ta nói: “Có khi ngôi miếu này không phải là miếu, chẳng qua là vì trong miếu có tượng Phật nên chúng ta mới nghĩ nó là miếu. Tôi biết cách chỗ này không xa có một khe núi, trong khe núi có rất nhiều hang động khắc kinh Phật và tượng Phật, được người dân địa phương gọi là Thiên Phật Câu. Hồi xưa khi chúng tôi đi tìm huyệt mộ cũng đã từng đi qua Thiên Phật Câu không chỉ một lần. Giờ nhớ lại thì hình dáng của những pho tượng ở Thiên Phật Câu rất giống với pho tượng ở trong ngôi miếu đổ nát này”. “Ý ông là nơi này không phải là miếu thờ mà là chỗ nghĩ ngơi của những người thợ kiến tạo Thiên Phật Câu năm xưa à?” Lý Dục Thần cảm thấy rất có lý. Nếu không thì hoàn toàn không thể giải thích nổi tại sao lại xây một ngôi miếu nhỏ lẻ loi trơ trọi ở đây. Ông chủ Hầu gật đầu nói: “Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, không thể khẳng định chắc chắn được”. “Chắc là Thiên Phật Câu đã phát triển du lịch rồi phải không?” “Long Môn Thiên Quan có rất nhiều vách đá khắc tượng Phật, tượng Phật bằng đá cũng rất phổ biến ở khu vực Sơn Tây và miền bắc Hà Bắc. Dốc Dã Tam là vùng thường xuyên xảy ra giao tranh qua các thời đại nên Thiên Phật Câu đã bị chiến tranh tàn phá, hơn nữa nơi này lại hết sức vắng vẻ nên việc phát triển du lịch không mang lại nhiều giá trị, bởi vậy nên chính phủ mới không bỏ tiền bỏ của ra phát triển, chỉ có một con đường mòn nhỏ dẫn tới đó, có rất ít du khách ghé thăm. Có điều…” Ông chủ Hầu suy tư một lát, cau mày nói: “Lúc trước chúng tôi cũng nghi ngờ Thiên Phật Câu có liên quan với ngôi mộ lớn dưới lòng đất nên đã tới đó nhiều lần, điều tra rất kỹ lưỡng mà không hề phát hiện ra lối đi hay cơ quan nào. Hơn nữa, theo như tôi được biết, khi người ta nghiên cứu việc quy hoạch phát triển dốc Dã Tam, các đoàn chuyên gia khảo cổ và chuyên gia văn hóa và du lịch đã tới đó xem thử rồi, nếu như có gì đó ở đấy thì chắc là họ phải thấy rồi chứ?” Tiêu Minh Hạc cười nói: “Nếu như mà họ có thể phát hiện ra được thì làm gì có việc cho đám trộm mộ các ông nữa?” Ông chủ Hầu đỏ mặt, rất muốn giải thích rằng mình không đi trộm mộ mà chỉ là người thu mua đồ cổ mà thôi. Lý Dục Thần nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem thử là biết ngay thôi”. Cả bọn lại được ông chủ Hầu dẫn đầu, đi men theo một con đường mòn trong rừng phủ kín cỏ dại tới một khe núi. Trong khe núi, những tán cây cổ thụ mọc rợp trời, bóng rừng che khuất ánh nắng. Đi bộ một lúc lâu, cuối cùng họ cũng trông thấy một vách đá trống trơn, trên vách đá có điêu khắc rất nhiều tượng Phật lớn nhỏ trong những tư thế khác nhau, quả nhiên là khe “ngàn Phật”. Họ tiếp tục đi sâu vào trong, trông thấy trên vách đá dựng đứng xuất hiện rất nhiều hang động, không biết là hang tự nhiên hay là hang do con người tạo ra. Đáng lẽ ra trong hang phải có những pho tượng Phật đứng thẳng nhưng hiện giờ trong đó chỉ còn sót lại những pho tượng mất đầu, gãy tay nằm ngã trái ngã phải. Chỉ còn lại rất ít pho tượng Phật hoàn chỉnh nhưng chúng cũng bị cỏ dại bao phủ, thân mình loang lổ.