Lâm Thiền Minh không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bị thương rất nặng. Biệt viện nhà họ Lâm do một tay ông ấy dựng nên đã mất trong một đêm. Con rể Tôn Quảng Phúc cũng bị thương không nhẹ. Hiện giờ Lâm Thu Thanh còn mang theo thương tích điều hành công việc gia tộc. Thời gian trước công việc làm ăn của nhà họ Lâm đã không tốt, bây giờ càng sa sút. Các bên đều đang theo dõi quan sát rốt cuộc nhà họ Lâm có thể vượt qua được cửa ải này không. Người khiến người ta lo lắng nhất là nhà họ Viên. Viên Quốc Thành đã chết, tuy bề ngoài thì là Lâm Lai Nghi nổ súng bắn chết. Hơn nữa Lâm Thượng Nghĩa cũng đã hạ lệnh, tuyệt đối không được nói chi tiết sự việc xảy ra hôm đó ra bên ngoài. Nhưng nhà họ Lâm làm vậy, lòng người không thể không nghi ngờ, nhà họ Viên chắc chắn đã biết toàn bộ diễn biến sự việc. Bọn họ không thể nào bỏ qua như vậy. Nhà họ Viên nhất định sẽ báo thù. Chỉ là vào lúc nào thôi? Một khi cuộc chiến nổ ra, nhà họ Lâm sẽ không hề có phần thắng. Biến số duy nhất… Là Lý Dục Thần. Lâm Thượng Nghĩa giữ lại hơi thở cuối cùng, chính là chờ Lý Dục Thần trở về. Chỉ có Lý Dục Thần có thể giúp nhà họ Lâm hồi phục nguyên khí. Lâm Thượng Nghĩa trong lòng thê lương, đột nhiên cảm thấy nực cười. Ban đầu còn muốn Lý Dục Thần ở rể nhà họ Lâm, còn nói muốn cho anh một nửa gia sản, giúp anh gây dựng lại nhà họ Lý. Lâm Thượng Nghĩa thừa nhận, ông cụ muốn báo ơn nhà họ Lý, nhưng ông cụ cũng có chút lòng riêng. Bây giờ, số phận của cả nhà họ Lâm lại rơi vào một mình Lý Dục Thần. … Ngày thứ ba, khi mặt trời mọc từ phía Đông, nước giếng trong sân đã đầy miệng. Con nhím bò lên miệng giếng, thò đầu ra, nhìn thấy bóng ngược của mình. Nó chít chít kêu hai tiếng, sau đó phù một cái hà hơi, dường như cảm thấy bất mãn vì mình không thể hóa thành hình người. Rèm cửa sổ trên tầng được kéo kín mít. Bỗng nhiên, rèm được kéo ra. Tia nắng đầu tiên chiếu vào cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp. Con nhím nhìn mà ngẩn người. Hai ngày trước, khi Lý Dục Thần đưa cô gái này đến, nó đã cảm thấy rất đẹp. Nhưng lúc này, cô còn đẹp hơn mấy phần so với hai ngày trước. Không, không chỉ mấy phần. Mà là thay da đổi thịt hoàn toàn! Con nhím quan sát kỹ, khuôn mặt cô gái không thay đổi. Nhưng cô thực sự đẹp hơn. Con nhím không hiểu, tại sao lại như vậy. Nó lại nhìn vào trong giếng, nước giếng phản chiếu khuôn mặt của nó. Nó ảo tưởng, có một ngày cũng trở nên đẹp như cô gái đó. Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình nắm tay nhau đi ra. Cả người Lâm Mộng Đình tỏa sáng. Chân khí dồi dào đang chảy trong cơ thể, kinh mạch thông suốt không tắc nghẽn. Trước nay cô chưa từng cảm thấy dễ chịu như vậy, còn thế giới trước mặt, lại tràn đầy sức sống đến thế. Lâm Mộng Đình nhìn con nhím trên miệng giếng, vui vẻ nói: “A, dễ thương quá! Chính nó hộ pháp cho chúng ta phải không?” Lý Dục Thần gật đầu nói: “Đúng thế”. “Tôi có thể sờ nó không?”, Lâm Mộng Đình đưa tay ra thăm dò. Con nhím không thích người khác sờ nó. Nó bắt đầu ghét cô gái này. Xinh đẹp thì có thể tùy tiện sờ vào người khác hả? Nhưng nó không lên tiếng phản đối. Lâm Mộng Đình đặt tay lên sống lưng con nhím, nhẹ nhàng vuốt ve. “Nó có tên không?” “Tôi cũng không biết”. Lý Dục Thần mới nhớ ra, trước nay mình chưa từng hỏi con nhím vấn đề này. Con nhím lên tiếng nói: “Có, tôi là Bạch Kinh Kinh, Kinh trong gai nhọn”. “Bạch Kinh Kinh…”, Lâm Mộng Đình thầm đọc: “Cái tên hay quá”. Cô cầm tay nhỏ của con nhím nói: “Bạch Kinh Kinh, xin chào, tôi là Lâm Mộng Đình”. Con nhím nhất thời ngẩn người. Trước nay nó chưa từng nắm tay con người. Cô ấy coi mình là con người ư? Lần đầu tiên nó cảm thấy được tôn trọng, lần đầu tiên cảm thấy được đối xử bình đẳng. Cô gái này, hình như cũng không đáng ghét. … Khi Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình về đến sơn trang Bắc Khê, cuối cùng người nhà họ Lâm cũng lấy lại tinh thần từ trong đau buồn và nặng nề. Dường như họ quay về, tất cả đều được cứu. Ông cụ Lâm Thượng Nghĩa nằm trên giường, cười vui vẻ. Ông cụ biết, nhà họ Lâm còn có hy vọng. “Dục Thần, tôi giao Mộng Đình cho cậu”, lúc ông cụ nói, cổ họng khàn đặc: “Tiếc là, tôi không được chứng kiến hôn lễ của hai người”. Lý Dục Thần bắt mạch cho ông cụ, truyền chân khí, tìm kiếm chút sinh cơ trong mạch tượng yếu ớt. Tiếc là, sinh cơ cũng yếu như vậy. Ngọn đèn trước gió, Lý Dục Thần cùng lực bất tòng tâm. “Ông nội, cháu nhất định khiến ông sống chứng kiến lễ đính hôn của cháu và Mộng Đình. Còn nữa, ông yên tâm, chỉ cần có cháu ở đây, nhất định sẽ bảo vệ nhà họ Lâm”. Lâm Thượng Nghĩa nhìn trần nhà, trong đôi mắt đục ngầu chớp lên tia sáng. … Châm cứu giúp ông cụ xong, Lý Dục Thần đi thăm Lâm Vân. Vừa nhìn thấy Lâm Vân, Lý Dục Thần đã cau mày. Anh bắt mạch cho Lâm Vân, phát hiện mạch tượng ổn định, không nguy hiểm tính mạng. Nhưng tình hình hồi phục của xương cốt vô cùng không tốt, với tốc độ này, muốn hồi phục, sợ là phải mất nửa năm trở lên.