Phùng Thiên Minh nhìn sang Lý Dục Thần, mí mắt bất giác giật mấy cái. Ông ta tình nguyện tin Lý Dục Thần, tiền đề là trong phạm vi hợp lý. Ví dụ, đánh bại Lê Chấn Đông, đánh bại Vương Tông Sinh, ông ta đều có thể tin. Nhưng muốn nói chỉ dùng một chiêu, ông ta vô cùng nghi ngờ. Phùng Thiên Minh không luyện võ, nhưng tốt xấu gì cũng từng tiếp xúc với rất nhiều nhân sĩ võ lâm, biết một người có thể làm chưởng môn một phái, võ công tuyệt đối sẽ không kém. Trên đời này, ai dám nói mình một chiêu có thể đánh bại chưởng môn của phái Thiết Y? Nếu thua, có nghĩa là không chỉ mất cổ phần, ngay cả một đồng cũng không có được. Ông ta thấy Lý Dục Thần vẫn rất bình tĩnh, rất ung dung, hình như rất tự tin. Nhưng càng tự tin như vậy, ông ta càng lo lắng. Có một tích tắc, thậm chí Phùng Thiên Minh nghi ngờ có phải mình rơi vào bẫy của Lý Dục Thần và Liên Khởi Dung liên hiệp tạo ra không. Nhưng đã đến lúc này, Phùng Thiên Minh không thể không cược. Nếu không cược, nhà họ Thẩm sẽ yêu cầu họ bốc thăm theo quy tắc, ông ta vẫn có thể mất tất cả. Hơn nữa, uy tín giang hồ của ông ta sẽ bị tổn hại nghiêm trọng. Phùng Thiên Minh quyết định, chọn tin Lý Dục Thần một lần. Lần trước đánh Vương Tông Sinh, Lý Dục Thần cho ông ta leo cây, nhưng cuối cùng dùng năm triệu cổ phần lấy được từ nhà họ Tra bù đắp tổn thất của ông ta. Lần này, xem cậu ta sẽ làm thế nào? Giả như cuối cùng phát hiện, đúng là Lý Dục Thần và Liên Khởi Dung cùng đặt bẫy, Phùng Thiên Minh hạ quyết tâm, không tiếc mọi giá, cho dù vạn kiếp không ngóc đầu lên nổi, cũng phải kéo toàn bộ bọn họ xuống địa ngục. “Đương nhiên tôi sẽ không hối hận”, Phùng Thiên Minh nhìn Lý Dục Thần nói: “Lời của cậu Lý, chính là lời của tôi”. “Được! Quả nhiên ông hai Phùng vẫn là ông hai Phùng, sảng khoái!”, Liên Khởi Dung cười ha ha: “Vậy thì, ông Thẩm, cho họ bắt đầu đi?” Thẩm Bỉnh Nguyên gật đầu, nói: “Hai vị, mời lên võ đài”. “Không cần, một chiêu thôi, ở đây đi”. Lý Dục Thần nói xong, chậm rãi đứng lên. Anh không nhảy, càng không sử dụng thân pháp đẹp như Lê Chấn Đông, mà đi một vòng theo bàn tròn phòng họp, rồi đi vào chính giữa bàn tròn từ khe hở bên bàn chủ tịch của Thẩm Bỉnh Nguyên. Những người đang ngồi đều lắc đầu. Còn chưa bắt đầu đánh, cao thấp đã rõ ràng rồi. Thẩm Minh Xuân không khỏi cười lạnh lùng, nhớ đến tin đồn ở nhà họ Lâm, nói Lý Dục Thần đại sát bốn phương, uy phong thế nào, bây giờ hết sức nực cười. Nhưng những lời ma quỷ đó, ngay cả vợ của ông ta Lâm Thu Phượng cũng tin. Người của nhà họ Lâm, đúng là đồ ngốc, cũng chẳng trách lại sa sút lụi bại. Tiêu Thập Nương nói nhỏ với ông lão bên cạnh: “Chú Liêu, chú cảm thấy cậu ta có thể thắng không?” Chú Liêu lắc đầu nói: “Thiết Bố Sam của Lê Chấn Đông đã đến Hóa Cảnh, muốn một chiêu thắng ông ta, trừ phi tông sư đến, tập trung hết công lực trong một đòn, nếu không, tuyệt đối không thể! Tôi thấy kẻ này bước đi nhẹ tênh, công phu bình thường, trong một lúc mà không bị Lê Chấn Đông đánh chết đã tốt lắm rồi”. Tiêu Thập Nương khẽ cau mày: “Chú Liêu, chốc nữa chú có thể giúp cậu ta một tay không?” Chú Liêu nhìn bà ta một cái: “Nếu cậu ta không thêm điều kiện, có lẽ có thể giúp cậu ta, nhưng cậu ta tự nói một chiêu đánh thắng, tôi cũng không giúp được. Nhiều nhất trong lúc nguy nan, bảo đảm cậu ta không chết thôi”. Ngoại trừ họ ra, những người khác cũng thì thầm to nhỏ. Lời của những người này, truyền vào trong tai Lý Dục Thần không lọt một chữ. Anh bất giác nhìn Tiêu Thập Nương một cái, không hiểu tại sao người phụ nữ này muốn giúp mình. Vừa hay Tiêu Thập Nương cũng đang nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Thập Nương cười xinh đẹp. Lý Dục Thần có chút khó hiểu, dường như đã từng gặp người phụ nữ này ở đâu, nhưng thế nào cũng không nhớ ra. Anh quay đầu, đứng đối diện với Lê Chấn Đông, hai bên cách nhau khoảng hai mét. Lê Chấn Đông khẽ cười nói: “Cậu nhóc, cậu sẽ phải trả giá cho sự ngông cuồng của cậu”. Lý Dục Thần không hề nổi giận, chỉ hỏi: “Chúng ta đấu võ, có hạn chế gì không?” Lê Chấn Đông nói: “Đọ sức sinh tử, không có hạn chế, cậu có tuyệt chiêu gì, cứ sử dụng là được”.