Bà ta khẽ thở dài một hơi, không quay đầu, không nhìn Lý Dục Thần nữa. Gần như tất cả mọi người đều cảm thấy Lý Dục Thần đã thua. Một chiêu, đã hoàn thành. Nhưng chiêu này đâu có gây tổn thương gì cho Lê Chấn Đông? Ngay cả gãi ngứa cũng không được tính! Người duy nhất tỏ ra nghi hoặc với việc này là Chu Lợi Quân. Chu Lợi Quân đã tận mắt chứng kiến Lý Dục Thần thi triển thuật pháp. Cảnh tượng tay cầm ánh sáng, đến nay vẫn khắc sâu trong đầu gã ta. Cũng chỉ có một lá bùa của Thanh Huyền đạo trưởng, triệu hồi thiên lôi, mới có thể miễn cưỡng vượt qua. Gã ta tin rằng hôm nay Lý Dục Thần sẽ rất thảm, nhưng không phải vì Thiết Bố Sam này, mà là vì Thanh Huyền đạo trưởng. Nhưng gã ta nhìn không hiểu, một chưởng nhẹ tênh của Lý Dục Thần có nghĩa là gì? Phùng Thiên Minh chắp tay với Thẩm Bỉnh Nguyên, nói: “Ông Thẩm, hôm nay để mọi người cười chê rồi”. Thẩm Bỉnh Nguyên nói: “Ông hai Phùng, có lẽ là cậu Lý muốn đùa mọi người, hay là thế này đi, chuyện vừa nãy, mọi người coi như trò đùa. Ông hai làm theo điều kiện đã đàm phán trước đó, bán cổ phần cho tổng giám đốc Liên đi”. Liên Khởi Dung lập tức nhảy lên: “Thế làm sao được? Ở chỗ ông Thẩm trước nay đều nói một là một, chỉ cần chuyện đã định, chưa từng nghe nói có người hối hận, sao ông Thẩm, muốn phá vỡ quy tắc này sao?” Sắc mặt của Thẩm Bỉnh Nguyên hơi khó coi. Vốn dĩ ông ta muốn làm người trung gian, điều đình một chút, mọi người cũng không cần trở mặt. Nhưng Liên Khởi Dung nói như vậy cũng không sai. Quy tắc, không thể phá, một khi phá quy tắc, sau này buổi họp của ba tỉnh sẽ không tổ chức được, uy tín của nhà họ Thẩm cũng tổn hại. Ông ta nhìn sang Phùng Thiên Minh. Phùng Thiên Minh nói: “Yên tâm đi ông Thẩm, tôi sẽ không làm khó ông. Phùng Thiên Minh tôi không có gì khác, nhưng vẫn có hai chữ uy tín. Chuyện đã định trước, đương nhiên tôi sẽ làm theo. Theo điều kiện mà cậu Lý vừa nói, chốc nữa chúng ta sẽ ký hợp đồng”. “Thế còn tạm!”, Liên Khởi Dung lạnh lùng hừ một tiếng. Thẩm Bỉnh Nguyên gật đầu, định tuyên bố kết thúc. Đương nhiên, trước khi tuyên bố, phải hỏi hai người trong cuộc đấu võ trước. Tuy đôi mắt của mọi người sáng rõ, nhìn rất rõ, theo như đã hẹn một chiêu, Lý Dục Thần chắc chắn thua. Nhưng Thẩm Bỉnh Nguyên vẫn hỏi: “Cậu Lý, một chiêu đã hết, thắng thua đã rõ, nếu cậu không có ý kiến gì, chúng ta thực hiện theo điều kiện”. Lý Dục Thần nói: “Có ý kiến khác hay không, ông nên hỏi người bị thua, chứ không phải hỏi tôi”. “Cái gì?” Thẩm Bỉnh Nguyên không hiểu nhìn Lý Dục Thần. Không chỉ ông ta, tất cả mọi người đều đầy nghi hoặc. Người bị thua? Chẳng lẽ là Lê Chấn Đông thua? Nhưng không thể nào. Người ta vẫn khỏe mạnh đứng ở đó. Trừ phi mọi người đều mù mắt. Thẩm Bỉnh Nguyên hơi nổi giận, hỏi: “Cậu Lý, cậu nói ai thua?” “Đương nhiên là ông ta”, Lý Dục Thần chỉ vào Lê Chấn Đông. Liên Khởi Dung cười nói: “Cậu nhóc, cậu ngốc thật, hay là trêu đùa chúng tôi như kẻ ngốc? Cũng không nhìn xem đây là nơi nào, những người ở đây là ai, có tin hôm nay cậu không ra khỏi tòa nhà này không? Chưởng môn Lê, cậu ta nói ông thua, nếu ông không dạy bảo cậu ta, tôi cũng không nhìn nổi!” Lê Chấn Đông ngửa cổ cười lớn: “Ha ha ha, tôi thua? Làm sao tôi có thể thua? Ha ha ha…” Đột nhiên, tiếng cười của Lê Chấn Đông đột ngột dừng lại, phụt một tiếng, phun ra máu tươi, sau đó ngửa mặt đổ ngã. Lần này, mọi người đều ngẩn người. Liên Khởi Dung càng kinh hồn bạt vía. Hai bóng người trên bàn tròn bay lên gần như cùng lúc đến bên cạnh Lê Chấn Đông. Chính là nho sĩ của Từ Thông đưa đến là ông lão họ Liêu của Tiêu Thập Nương đưa đến. Hai người ngồi xuống, mỗi người bắt mạch một cánh tay của Lê Chấn Đông. Sau đó lại cùng nhìn sang trước ngực Lê Chấn Đông. Lúc này đôi mắt Lê Chấn Đông trợn lên, lộ ra mắt trắng như cá chết, trong miệng nhỏ máu tươi, hơi thở yếu ớt. Nho sĩ điểm mấy huyệt vị trên người Lê Chấn Đông. Còn chú Liêu đưa tay sờ, lấy ra một châm vàng trong huyệt đản trung trước ngực Lê Chấn Đông, chính là cây châm của Lý Dục Thần lấy ra, nói là làm vũ khí. “Châm vàng phá huyệt!” Hai người cùng kinh hãi, nhìn sang Lý Dục Thần.