Tia chớp phân ra thành hai đoạn, cuốn lấy hai người giống hai con rắn bạc. Sau một luồng sáng cực kỳ chói loá, tia chớp biến mất. Ánh mắt của mọi người rơi vào bóng tối theo ánh sáng chói loá đó, hơn nửa ngày mới khôi phục lại. Đến khi nhìn lại, tất cả đều trở về như cũ, dường như không có gì khác thường. Điều khác biệt duy nhất chính là Hoàng Định Bang và Thanh Huyền đạo trưởng đã biến mất. Mọi người vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. Một màn này thật sự là khiến người ta quá mức sợ hãi, đã không thể dùng hai chữ khiếp sợ để hình dung nữa. Tay cầm tia sét, đây là loại người gì chứ! Một đợt yên lặng qua đi, Từ Thông là người thứ nhất đứng lên, lớn tiếng nói: “Cậu Lý kinh tài tuyệt diễm, pháp lực vô biên, hơn nữa hôm nay còn có hành động trượng nghĩa khiến tôi vô cùng bội phục. Từ hôm nay trở đi, Cô Tô Từ Thông tôi sẽ tôn phụng cậu Lý là vua, coi cậu Lý như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, núi đao biển lửa cũng có thể đi theo làm tùy tùng, chỉ cần dựa vào một câu của cậu Lý!” Câu nói của Từ Thông giống như khiến người ta bừng tỉnh. Tất cả mọi người đều phản ứng lại. Vừa rồi bọn họ đều muốn nịnh bợ Thanh Huyền, muốn mời Thanh Huyền làm khách quý. Lúc này phát hiện Thanh Huyền là kẻ lừa đảo, mà Lý Dục Thần mới là cao nhân chân chính. Tay cầm sấm sét, giết người vô hình. Người như vậy, có tiền có quyền thì có lợi ích gì chứ, ở trước mặt một tia chớp, tất cả chỉ là rác rưởi thôi. Muốn mời anh làm khách quý không? Đương nhiên là muốn! Nhưng nếu so sánh, làm chó của người ta có vẻ còn dễ dàng hơn là mời người ta làm khách quý. Kết quả là vô số tiếng hô to vang lên: “...Tôn phụng cậu Lý là vua, coi cậu Lý như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, núi đao biển lửa cũng có thể đi theo làm tùy tùng...” Bởi vì đã có mấy lời hay ho của Từ Thông ở phía trước rồi, những người khác cũng không thể nghĩ ra được câu gì hay hơn, cho nên hoặc là nói ra mấy câu buồn nôn hơn hoặc là chỉ có thể học theo. Có người không khỏi hâm mộ ghen tị Phùng Thiên Minh, dựa vào cái gì mà ông hai Phùng lại có thể bám vào một cái cây lớn như thế, hơn nữa nhìn qua có vẻ quan hệ không tệ. Bọn họ nào biết lúc này tâm trạng của Phùng Thiên Minh còn nhấp nhô trầm bổng, nhiệt huyết sục sôi hơn cả bọn họ. Trước đó, ông ta cho rằng Lý Dục Thần là cao thủ, nhưng cùng lắm cũng chỉ sánh bằng với Vương Tông Sinh. Hơn nữa Lý Dục Thần còn có thể khám bệnh, có thể đổ thạch. Cho nên mới càng đáng để tôn kính hơn đám vũ phu bình thường, cũng đáng để ông ta mượn sức. Nhưng bây giờ cuối cùng ông ta đã hiểu được vì sao lúc trước Lý Dục Thần dám bốc phét nói sẽ thắng Vương Tông Sinh, bảo ông ta cứ đặt cược hết một trăm phần trăm vào phiên giao dịch này. Cho dù Thanh Huyền là thật thì cũng chỉ dùng bùa chú để gọi sét, như vậy cũng đã đủ dọa người rồi, nhưng Lý Dục Thần thì sao, gọi sét từ trong hư không! Tiện tay vung lên một cái là có thể bắt được một tia sét. Vốn dĩ là muốn mượn sức người ta, làm chỗ dựa vững chắc cho người ta, kết quả phát hiện người ta mới là chỗ dựa vững chắc của mình! Trong lòng Phùng Thiên Minh cảm thấy vô cùng may mắn, chẳng biết từ lúc nào mà mình lại có quan hệ không tệ với một người như vậy. Nhưng ông ta cũng không tỏ ra kiêu ngạo vì điều đó mà vẫn trịnh trọng nói: “Phùng Thiên Minh tôi đại diện nhà họ Phùng tôn phụng cậu Lý là vua, từ nay về sau sẽ coi cậu Lý như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, núi đao biển lửa cũng có thể đi theo làm tùy tùng, nhất quyết không chối từ!” Ông ta tin tưởng nếu anh mình Phùng Nguyên Sinh ở đây cũng sẽ nói như vậy. Tiêu Thập Nương đi tới cúi đầu, cũng nói: “Tiêu Thập Nương tôi nguyện tôn phụng cậu Lý là vua, mặc cậu sai phái, tuyệt đối không nói hai lời!” Bà ta ngẩng đầu nhìn Lý Dục Thần, trong ánh mắt có cảm kích, có vui mừng. Tất cả mọi người đều đã nói, đến cuối cùng chỉ còn lại Chu Lợi Quân. Lần này Chu Lợi Quân thật sự sợ hãi . Còn sợ hãi hơn cả lúc gặp Thái Vĩ Dân ở trường đấu chó. Hoàng Định Bang đã chết, cứ lặng yên không một tiếng động biến mất như thế. Đó chính là bá chủ một phương, dậm chân một cái là cả vùng đất Huy Châu cũng phải rung động! Thanh Huyền đạo trưởng vừa rồi còn uy phong lẫm liệt, có thể hô mưa gọi gió, gọi sấm sét đến cũng đã chết. Bịch bịch! Chu Lợi Quân quỳ xuống. Gã ta không ngừng dập đầu rầm rầm trên mặt đất. Trừ việc quỳ trên mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ ra, gã ta không nghĩ ra biện pháp gì khác. “Cậu Lý tha mạng! Cậu Lý, tôi sai rồi!...” Những người khác đều không biết chuyện cho nên không hiểu vì sao Chu Lợi Quân lại sợ như thế. Chẳng lẽ chỉ bởi vì gã ta có quan hệ tốt với Hoàng Định Bang, vừa rồi còn nói chuyện giúp Hoàng Định Bang, Lý Dục Thần sẽ giết gã ta ư. Tất cả mọi người đều cảm thấy không đến mức đó. Nhưng nhìn Chu Lợi Quân, gã ta cứ như sẽ lập tức chết thật vậy. Thẩm Minh Xuân bị cảnh tượng này dọa sợ đến mức cả người đầm đìa mồ hôi lạnh.