Hơn nữa chuyện Chung Thần nói có vẻ rất nghiêm trọng, ba nữ sinh mất tích trong kỳ nghỉ hè, bên ngoài lại không có tin tức gì, cực kỳ quái lạ. Cô nói với Dương Hàm Nguyệt vài câu rồi theo Chung Thần đi. Dương Hàm Nguyệt dẫn Đi Hương đi dạo một vòng quanh trường, vừa đi vừa giới thiệu, cẩn thận và nhiệt tình không khác gì hướng dẫn viên du lịch. Lại giúp Đinh Hương làm vài thủ tục, rất bận rộn. Đinh Hương cảm thấy mình đã gặp được người tốt. Trường học quả nhiên là một nơi rất tốt đẹp. “Được rồi, còn một việc nữa, đó là thử nghiệm tâm lý”, Dương Hàm Nguyệt chỉ vào tòa nhà trước mặt: “Ở đây này”. Đinh Hương kinh ngạc nói: “Còn phải làm thử nghiệm tâm lý nữa hả? Chị Mộng Đình không có nói với em”. Dương Hàm Nguyệt nói: “Chắc là cô ấy quên đấy, thật ra cũng không phải là chuyện quan trọng gì, chỉ là điền cái biểu mẫu, đi một vòng, tân sinh viên đều phải làm hết”. Đinh Hương nghĩ, nếu tân sinh viên đều phải làm thì làm thôi. Theo Dương Hàm Nguyệt vào trong, gõ cửa một phòng. Trong phòng có giường và bàn, nhìn không giống phòng làm việc, nhưng cũng khác phòng ngủ của sinh viên, cực kỳ sạch sẽ. Bước ra mở cửa là một người nước ngoài, dáng khá cao, mái tóc xoăn màu rám nắng, đeo kính, trông khá lịch sự. Người nước ngoài đó thấy họ thì xoay người, lịch sự mời vào. Khoảnh khắc anh ta xoay người, Đinh Hương chợt nhìn thấy một sợi dây hình thánh giá rơi từ trong áo ra. Dương Hàm Nguyệt giới thiệu, nói: “Đây là Tom, du học sinh trường chúng ta, rất tốt bụng”. Tom chủ động bắt tay: “Xin chào, cô gái phương Đông xinh đẹp”. Đinh Hương nhẹ nhàng bắt tay, sau đó lập tức rụt về, đảo mắt quanh phòng, khó hiểu nói: “Chúng ta thử nghiệm… Ở đây hả?” Dương Hàm Nguyệt nói: “Tom là tiến sĩ tâm lý học, là người đánh giá cuối cùng cho thử nghiệm tâm lý của tân sinh viên, phần này do cậu ấy phụ trách. Chị quen với Tom nên mới dẫn em tới đây, xem như đi cửa sau, đây gọi là phục vụ tận răng, đỡ để em phải xếp hàng chung với người khác. Đinh Hương cứ cảm thấy là lạ thế nào ấy, nhưng Dương Hàm Nguyệt quá nhiệt tình cộng với dáng vẻ nho nhã của Tom khiến cô ấy xem nhẹ sự bất an chợt lóe lên trong đầu. Quá trình thử nghiệm hết sức bình thường, Tom bảo cô ngồi trước máy tính làm một số câu hỏi. Đề không khó, chỉ là đảo qua đảo lại mấy câu hỏi rất quái lạ, khiến Đinh Hương thấy hơi phiền. Mất khoảng nửa tiếng thì làm xong. Tom in ra một bản báo cáo, cau mày nhìn thật lâu. Dương Hàm Nguyệt hỏi: “Sao thế, anh Tom, không có vấn đề gì chứ?” Tom nói: “Có một số vấn đề nhỉ”. “Cái gì?”, Dương Hàm Nguyệt hỏi: “Đinh Hương ngây ngô như thế thì sao mà có vấn đề tâm lý được?” Đinh Hương cũng biết mình không bị làm sao, chỉ tò mò nhìn Tom. Tom cầm báo cáo hỏi: “Gần đây cô đã gặp phải những chuyện khá quái lạ, từng bị tổn thương đúng không?” Đinh Hương cũng nhớ tới những chuyện ghê tởm kia cùng với vụ bắt cóc, đúng là nó đã để lại chút ám ảnh tâm lý trong lòng cô. Cô khẽ gật đầu. Ánh mắt Tom sáng lên nói: “Cô hãy nói chuyện đó ra, tôi mới có thể giúp cô được”. Đinh Hương có chút do dự, cô không muốn nhắc tới chuyện ngày đó. Hơn nữa chuyện này, có lẽ người bình thường sẽ khó có thể tin được. Tom thấy cô im lặng, bèn nói: “Tôi biết trên đời này có rất nhiều chuyện khó nói. Có lẽ cô cũng không biết phải kể thế nào, chúng ta có thể đổi cách khác, tôi dẫn cô đến phòng trị liệu để tiến hành thôi miên sâu”. “Thôi miên trị liệu?”, Đinh Hương lắc đầu nói: “Không cần thiết đâu mà?” Tom nói: “Rất cần thiết. Báo cáo tâm lý của cô nói rằng cô có vấn đề tâm lý rất nặng, nó có thể ảnh hưởng đến việc học sắp tới. Nếu muốn thuận lợi hoàn thành việc học và bài tập ở Nam Giang thì nhất định phải trị liệu về tâm lý. Cô chỉ đang ở giai đoạn đầu, chữa trị sẽ khá đơn giản, nếu cứ để như thế thì có lẽ sau này sẽ trở nên phức tạp hơn”. Tom nói rất nghiêm trọng, Đinh Hương luống cuống không biết phải làm sao, nhìn Dương Hàm Nguyệt. Dương Hàm Nguyệt nói: “Tom, người ta là tân sinh viên, anh đừng có dọa con bé”. Tom nói: “Cô phải tin vào khoa học”. Dương Hàm Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: “Thế thì như vầy đi, trong suốt quá trình anh tiến hành thôi miên trị liệu cho con bé, phải có mặt tôi”. Tom nói: “Tất nhiên, cô không nói thì tôi cũng sẽ làm như thế”. Dương Hàm Nguyệt bèn nói với Đinh Hương: “Đừng sợ Đinh Hương, chỉ là thôi miên thôi mà, chị cũng từng bị, có chị ở đây thì sẽ không sao đâu”. Đinh Hương cảm thấy Dương Hàm Nguyệt nghĩ rất chu đáo, nói: “Chị Dương, cảm ơn chị, chị tốt thật đấy”.