Lý Dục Thần làm theo cách cũ, lại vẽ một vòng tròn trước người. Ánh sáng trắng đập vào hình thái cực, tấn công không phân thắng bại. Cánh tay Peter giơ cao thập tự giá không ngừng run lên. Liên tục truyền ra năng lượng. Lý Dục Thần giơ lòng bàn tay trái ra phía trước, hình thái cực như cái khiên, luôn chặn trước người. “Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Anh khẽ quát một tiếng, tay phải vung lên. Châm vàng lơ lửng bên trên bức tượng, hóa thành kiếm quang, lao nhanh xuống, đâm xiên vào trong ánh sáng bao bọc lấy Peter. Gần như cùng lúc một, bức tượng và cánh tay giơ cao của Peter bị kiếm quang chém đứt. Ánh sáng trắng bỗng dập tắt. Huyết quang bắn ra. Hai cây thập tự giá cùng rơi xuống đất. Peter không dám tin nhìn cánh tay gãy của mình, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh sợ. “Rốt cuộc cậu là ai?”, ông ta ngẩng đầu, nhìn sang Lý Dục Thần. “Ông không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết tôi là người Hoa Hạ là được”. “Người Hoa Hạ…”, Peter bật cười: “Hào quang của mặt trời sẽ chiếu rọi Hoa Hạ!” Lý Dục Thần cười lạnh lùng nói: “Hoa Hạ đã có mặt trời của mình, không cần chút ánh sáng đom đóm trên thập tự giá của các người”. Anh biết nói nhiều cũng vô ích, loại người bị tẩy não này, không thể nào chủ động thả người. Bèn lấy ra châm vàng, soạt soạt soạt, cắm liên tiếp mấy cái lên người Peter. Peter như bị rắn cắn, cơ thể run lên. Trên mặt của ông ta lộ ra vẻ đau đớn, cơ thịt không ngừng rung lên, khóe miệng sùi bọt trắng. “Nói đi, mấy cô gái đó đang ở đâu?”, Lý Dục Thần hỏi. Peter cố nhịn đau đớn, cắn răng, không nói một câu. “Không nói phải không?” Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng, hai tay bốc một nắm châm. Peter nhìn thấy, đôi mắt vô cùng kinh sợ, nhưng ông ta vẫn không chịu nói. Lý Dục Thần rung tay, lại có mười mấy cây châm, cắm vào cơ thể Peter. Châm vàng phá huyệt, còn đau đớn hơn rút hết gân xương tay. Người bị châm đâm, toàn thân từ trên xuống dưới, như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm tim, đau đớn đó không phải con người có thể chịu được. Cùng với số lượng châm nhiều lên, đau đớn cũng tăng lên. Cuối cùng Peter không chịu nổi, run rẩy đôi môi nói: “Tôi nói, tôi nói! Ở ngay dưới hầm phía sau, tôi đưa các người đi”. Lý Dục Thần tiến lên, rút châm trên người Peter, rồi điểm mấy cái lên miệng vết thương, cầm máu cho ông ta. Peter nhếch nhác bò dậy từ dưới đất, nhìn thập tự giá dưới đất một cái, muốn nhặt lên, nhưng nhìn thấy cánh tay gãy của mình, cuối cùng vẫn từ bỏ. Ông ta loạng choạng đi trước dẫn đường, đẩy mở cánh cửa bên trái sân viện, đi vào trong. Lý Dục Thần đi theo. Dương Hàm Nguyệt sợ hãi, không muốn đi vào, nhưng nhìn tay gãy và vết máu trong sân, thì càng sợ hơn. Nên cũng đành đi vào trong. Bên trong là một căn phòng nhỏ âm u, dường như hoàn toàn khác với bên ngoài. Peter thắp một ngọn nến, mở cánh cửa nhỏ trong góc phòng, đi vào trong. Bên trong là bậc thềm đi xuống dưới, không có ánh đèn, chỉ dựa vào ngọn nên trong tay Peter chiếu sáng. Ánh nến kéo dài bóng người của Peter lên trên bức tường mặt bên. Đến xuống hầm, Peter dùng ngọn nến trong tay tháp đèn tường. Căn hầm không nhỏ, rộng gần bằng gian giữa trong nhà thờ Trên bốn bức tường khắc rất nhiều hình điều khắc nổi, giữa các bức tường có một thập tự giá khổng lồ. Chính giữa có một cái bàn đá dài hẹp, một cô gái nằm trên bàn đá. Trên đầu của cô gái đó đội vòng hoa kết, đôi mắt bịt vải đen, trên người không mặc gì. Trên bụng cô gái có một đường vết sẹo khâu dài, nhìn từ xa giống như con rết. Lý Dục Thần thắt tim. Anh tiến lên một bước, cũng may, không phải Đinh Hương. Dương Hàm Nguyệt a một tiếng hét lên. Cô ta nhớ đến nghi thức nhập hội đáng sợ mà Thomson từng nói với cô ta, vốn cho rằng chỉ là Thomson hù dọa cô ta, không ngờ nhìn thấy cảnh này thật. Cô ta biết cô gái này, chính là một trong ba cô gái mất tích của đại học Nam Giang. Ba cô gái đều bị cô ta lừa đến chỗ của Thomson. Trong lòng Dương Hàm Nguyệt tràn đầy hối hận và đau khổ, và nhiều hơn là sợ hãi. Nỗi sợ chi phối mọi thứ của cô ta.