Nhưng biển người mênh mông, biết tìm ở đâu? Huống hồ thứ đó còn không phải là người. Ví dụ, trận chiến thương trường nhà họ Lâm và nhà họ Viên, chuyện này là một tay anh gây nên, những chuyện sau này, cũng cần đích thân anh đi làm. Nếu chỉ dựa vào nhà họ Lâm, mặc dù có thiên tài thương mại Lang Dụ Văn và Trần Văn Học giúp đỡ, cũng không cố trụ được bao lâu. Sau tối nay, nhà họ Viên chắc chắn sẽ tăng cường đánh nhà họ Lâm, cục diện của nhà họ Lâm sẽ càng ngày càng tồi tệ. Nhưng Lý Dục Thần không vội ra tay, bây giờ ra tay quá sớm. Cứ đợi thêm đã, đợi đến tất cả con bài của nhà họ Viên lộ hết ra, đợi đến khi họ không thể thu tay. Còn cả đại hội võ lâm, liên quan đến rất nhiều người, rất nhiều chuyện. Bà dì của Quan Nhã Lệ đã từng là khách quý của nhà họ Lý, bà ta nhất định biết rất nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Lý. Hôm nay còn đánh cược với Hà Trường Xuân, thực ra cũng tương đương với hẹn chiến đấu. Còn chị Mai, hình như có chút ân oán không rõ ràng với Liễu Kim Sinh. Những chuyện này, anh cũng phải kết thúc hết trên đại hội võ lâm. Ầy, vừa vào hồng trân sâu tựa biển, quả nhiên là chuyện dây dưa không rõ rang.f Chẳng trách sư phụ nói, mọi khó khăn của người phàm, không phải là cơ duyên tu hành, mà là quyết tâm đoạn tuyệt duyên trần. Đi dạo một hồi, bình minh ló rạng. Đấu phố sáng sớm vang lên tiếng bánh xe chở đồ ăn sáng lăn trên đường bê tông. Cô bán hàng ăn sáng nhanh nhẹn thu dọn xe chở hàng, mở một chiếc bàn gấp, bốn chiếc ghé vuông bằng nhựa. Một điểm bán đồ ăn sáng tạm thời được dựng lên. Chỉ lúc sau, hương thơm của quẩy, tào phớ, bún hành lá tỏa ra. Lý Dục Thần mới nghĩ đến, từ sau buổi trưa hôm qua mình và Lâm Mộng Đình và Đinh Hương ăn một bữa cơm của nhà ăn đại học Nam Giang, thì cũng chưa ăn gì. Ngửi hương thơm, lập tức thấy bụng đối cồn cào, bèn đi đến, mua một bát vằn thắn, hai cái quẩy, một trứng lá trà, ngồi ăn thích thú ngon lành trên chiếc bàn nhỏ. Lúc ăn xong, mặt trời đã nhảy ra đường chân trời phía đông, nhuốm đỏ tầng mây cửa bầu trời. So với mặt trời mọc ở núi Côn Luân, sức thiếu dương dâng trào thiếu hơn một chút, cũng ít hơn mấy phần thuần khiết, nhưng thêm mấy phần ấm áp nhân gian. Nhìn vẻ thích thú tận hưởng của anh, cô bán hàng hỏi chưa ăn no không, có muốn thêm một suất không. Lý Dục Thần cười nói không cần. Cô bán hàng lại nhiệt tình múc cho anh nửa bát cháo, lấy một chiếc quẩy, nói: “Quẩy này rán rồi, dù sao một lúc nữa ăn cũng không ngon nữa, cậu ăn đi, không lấy tiền”. Lý Dục Thần cảm nhận được ý tốt của cô bán hàng, trong lòng ấm áp. Dần dần có nhiều người đến ăn sáng, Lý Dục Thần mới đứng lên, lấy điện thoại quét mã trả tiền. Lúc nhập số tiền, anh lén nhập thêm hai số không. Cô bán hàng đang bận, không chú ý đến tiếng báo nhận tiền. Lý Dục Thần chậm rãi rời đi. Con phố sáng sớm rất náo nhiệt đông vui, dòng xe và dòng người qua lại tấp nập có quy luật, dường như trong huyết quản của thành phố này đang có dòng máu lưu chuyển. Lý Dục Thần rất hiếu kỳ, thành phố không có trái tim, lại có thể điều khiển những ‘dòng máu’ này lưu chuyển có quy luật như vậy. Dường như cả thành phố cũng có linh hồn, hoặc là như nguyên thần của người tu hành. Cùng với thành phố được ánh mặt trời gọi dậy, trong cơ thể của Lý Dục Thần cũng có thứ gì đó đang được thức tỉnh. Cuối cùng Mã Sơn gọi điện đến, sau khi hỏi rõ địa chỉ, liền lái xe đi đón anh. “Trương Diễm Diễm thế nào rồi?” Trên đường về thành phố Hòa, Lý Dục Thần hỏi Mã Sơn. Mã Sơn thở dài một tiếng nói: “Có thể thế nào, nếu nói không sao thì không thể nào, nhưng dù sao vẫn phải sống tiếp”. “Anh không ở bên cô ta thêm à?” “Có thể ở bên bao lâu? Đã không thể nào đến với nhau, ở lại thêm cũng không hay, chi bằng để cô ấy một mình đối diện”. “Không ngờ anh rất hiểu lòng người”, Lý Dục Thần nói. Mã Sơn bĩu môi nói: “Thực ra là cô ấy đuổi tôi đi, lời vừa nãy cũng là cô ấy nói với anh, nhưng anh cảm thấy cô ấy nói đúng”. Lý Dục Thần không khỏi có cách nhìn khác với Trương Diễm Diễm, tiếc nuối nói: “Tiếc cho một cô gái tốt như vậy, anh không suy nghĩ quay lại với cô ấy thật à?” Mã Sơn lắc đầu: “Đã không còn cảm giác ban đầu nữa rồi. Thực ra tối qua anh rất mau thuẫn, nhìn cô ấy, rất muốn bảo vệ cô ấy, suýt nữa nói ra những lời như ‘chăm sóc cô ấy cả đời’, cũng may cô ấy nhắc anh, anh cảm thấy, là bạn vẫn tốt hơn”. “Trong lòng anh có người khác phải không?”, Lý Dục Thần cười hỏi. Ánh mắt Mã Sơn bỗng hơi mơ màng, nói: “Thực ra anh cũng không biết. Thôi, không nói chuyện này nữa. Ồ, đúng rồi, Trương Diễm Diễm nói với anh một chuyện, có liên quan đến nhà họ Lý ở thủ đô, có lẽ em sẽ có hứng thú”. Mã Sơn kể lại chuyện Trương Diễm Diễm nói với anh cho Lý Dục Thần. “Khu nhà cũ của nhà họ Lý… nhà đó… nhà ma…”, Lý Dục Thần lẩm bẩm: “Xem ra em phải đến thủ đô một chuyến”.