Người thiết kế này không những là cao nhân, mà còn là người tuyệt vời!
Lúc này, có người đi đến bên cạnh anh, đứng ngang hàng với anh, cũng nhìn ngựa đá trước mặt, lẩm bẩm nói: “Thú vị, thật thú vị!”
Lý Dục Thần nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một người nước ngoài tóc đỏ cao lớn.
Người nước ngoài cũng quay đầu nhìn anh, nói: “Văn hóa Hoa Hạ, đúng là bác đại tinh thâm”.
Lý Dục Thần cười nói: “Đúng thế, bác đại tinh thâm”.
Đang định quay người rời đi, người nước ngoài lại đưa tay về phía anh: “Tôi tên là Adam, phải gọi đạo hữu thế nào?”
“Đạo hữu?”, Lý Dục Thần bất giác thấy buồn cười: “Chỉ có giữa tu sĩ đạo gia mới gọi nhau là đạo hữu”.
Adam: “Tôi là tu sĩ của Trung Phu Quan ở Los Angeles, đạo hiệu Thích Thành Tử”.
Lý Dục Thần ngẩn người, hơi bất ngờ, người nước ngoài này lại là đạo sĩ.
Adam vẫn đưa tay ra.
Lý Dục Thần bắt tay anh ta, nói: “Tôi tên là Lý Dục Thần”.
Adam vui vẻ cười, nói: “Ngày đầu tiên đến Hoa Hạ có thể gặp được người đồng đạo, thật mừng quá”.
Lý Dục Thần cười nói: “Tôi không phải đạo sĩ”.
“Nhưng chăc chắn anh là người tu hành, đúng không? Nếu không sẽ không chú ý đến con ngựa này”, Adam nói.
Lý Dục Thần có ý kiểm tra anh ta, bèn hỏi: “Con ngựa này có ý nghĩa gì?”
Adam nói: “Trong văn hóa Hoa Hạ, dùng vượn và ngựa đại diện cho tâm ý của con người, ba vượn hai ngựa, đại diện cho ba tâm hai ý. Con người có vọng tâm, bản tâm và đạo tâm. Vọng tậm là thường có nhất, cho nên con khỉ đá đó ở trên cổng vòm của cổng núi, vừa nhìn là thấy. Còn bản tâm và đạo tâm khó thấy, cho nên ẩn ở chỗ sâu”.
Lý Dục Thần bất giác gật đầu, người nước ngoài này rất có hiểu biết.
“Vậy hai con ngựa thì sao?”
“Vượn là tâm, ngựa là ý. Ý chính là ý thức, phân biệt âm dương, theo cách nói hiện nay, chính là tiềm thức và ý thức bề ngoài. Hai loại ý thức, cũng là nguồn gốc tư duy của chúng ta”.
“Vậy tại sao du khách đều sờ khỉ đá, mà không ai đến sờ ngựa?”
Adam suy nghĩ nói: “Tôi nghĩ người thiết kế chỉ truyền ra ngạn ngữ về khỉ đá, mà không nhắc đến ngựa đá, đại khái là, con người đều có vọng tâm, và thông qua nỗ lực, cũng có thể tìm được bản tâm và đạo tâm, nhưng rất ít người chú ý đến ý của mình. Vì ý là gốc của tư duy, chúng ta không thể dùng ý niệm để phát hiện bản thân ý niệm, giống như chúng ta không thể dùng mắt nhìn thấy mắt của mình”.
Lý Dục Thần thấy rất kinh ngạc, cũng phải có cách nhìn khác về Adam.
Người nước ngoài này có kiến thức và lĩnh ngộ khá sâu về đạo, không ngờ một tu sĩ nước ngoài, có thể có kiến thức sâu như vậy về tu ngộ chỉ có Hoa Hạ mới có.
“Anh Adam, thực sự là ngày đầu tiên đến Hoa Hạ ư?”, Lý Dục Thần hiếu kỳ hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi”, Adam nói: “Tôi yêu thích đạo thuật, vô cùng mê văn hóa Hoa Hạ, sớm đã muốn đến, nhưng sư phụ nói duyên phận của tôi chưa đến, vẫn không cho tôi đến. Cuối cùng Los Angeles xuất hiện rất nhiều dị giáo đồ, họ xông vào đạo quan và nhà thờ, hủy hoại đạo trường, nói người tu hành thành dị đoan, Trung Phu Quan chúng tôi cũng bị tấn công”.
Lý Dục Thần vừa nghe, lập tức liên hệ với sự việc mà Vạn Sơn Lâm của Hồng Môn nói.
“Dị giáo đồ tấn công các anh có lai lịch thế nào?”
“Có lẽ có liên quan đến thế lực chống Hoa của Bắc Mỹ, nhưng điều khiến sư phụ lo lắng là một giáo phái tên là Thái Dương Thánh Giáo, họ khởi nguồn từ Châu Âu, nhưng gần đây hoạt động mạnh ở Los Angeles”.
Quả nhiên là Thái Dương Thánh Giáo.
Lý Dục Thần gật đầu: “Cho nên lần này anh đến Bạch Vân Quan là báo tin hay là xin giúp đỡ?”
“Cả hai”, Adam cười: “Tôi nghe nói Bạch Vân Quan là đệ nhất thiền viện Toàn Chân, cho nên ngày đầu tiên tôi đã đến đây. Tôi rất muốn tìm hiểu kỹ phong thái tiền bối tu hành ở đây”.
Lúc nói đến câu này, ánh mắt của Adam tràn đầy ánh sáng rực rỡ.
Lý Dục Thần hiểu, anh chàng này không chỉ đến xin giúp đỡ, mà cũng đến thách chiến.
Lý Dục Thần hơi buồn cười.
Người nước ngoài vẫn là người nước ngoài, học được đạo thuật của Hoa Hạ, lại không học được đức tính khiêm tốn của người Hoa Hạ.
Nếu là người Hoa Hạ, đến xin người ta giúp, chắc chắn sẽ không có ý khiêu chiến.
Nhưng trong lòng Adam, xin giúp đỡ và khiêu chiến không hề mâu thuẫn.
Đây chính là cách tư duy khác nhau.
Lý Dục Thần không có ý dạy anh ta điều gì, huống hồ hành vi của tiên nhân vốn là tùy tâm, hành vi của Adam, lại phù hợp với tự tại tiêu dao của người tu hành.