Anh lái xe nheo mắt, thộn mặt. Anh ta lại đi quanh chiếc xe một vòng, cho đến còi phía sau vang lên như đòi mạng, anh ta mới lên xe, ngồi lên ghế lái, tát mạnh vào mặt mình mấy cái, rồi mới khỏi động xe. Anh ta thề: Sau này khi lái xe cũng không nghĩ đến chuyện trên giường nữa. “Cô điên rồi hả!”, chị Mai đặt Trương Diễm Diễm xuống bãi cỏ, mắng nói. Mấy người Mã Sơn và sư phụ Vinh cũng chạy đến, thấy Trương Diễm Diễm không sao mới yên tâm. Trương Diễm Diễm bình tĩnh lại. Cô ta cảm thấy vừa nãy lúc mình lao qua đường đã chết một lần. “Chị Mai, cảm ơn mọi người. Chuyện qua rồi, chúng ta đi thôi”. Lúc này, Mã Sơn cũng xúc động. Anh ta không biết làm thế nào mới là tốt nhất cho Trương Diễm Diễm. Nhưng chị Mai lại nói: “Không được! Lúc này cô từ bỏ, vết sẹo này sẽ mãi mãi ở trong tim cô. Đi! Đi theo tôi!” Trương Diễm Diễm còn muốn nói gì, đã bị chị Mai kéo đi đuổi theo Na Nhữ An. … Na Nhữ An lo lắng không yên, dù sao cũng là người phụ nữ từng chung sống, đột nhiên xuất hiện trước mắt, lại bỗng bị xe đâm chết, dù thế nào trong lòng cũng khó chịu. Đúng lúc này, Trương Diễm Diễm lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta. Na Nhữ An cho rằng gặp ma, sợ đến hét lên, chỉ vào Trương Diễm Diễm run rẩy nói: “Cô, cô là người hay ma?” “Anh hy vọng cô ấy là người hay ma?” Na Nhữ An nhìn sang một người phụ nữ xinh đẹp, xuất hiện bên cạnh Trương Diễm Diễm như quỷ mị, càng cho rằng là gặp phải ma, càng sợ hãi. Viên Khả Kiều ở bên cạnh lại khẽ cau mày, hỏi: “Các người là ai?” “Là ai? Vậy thì phải hỏi bạn trai của cô rồi”, chị Mai nói. Viên Khả Kiều nhìn sang Na Nhữ An. Na Nhữ An căng thẳng nói: “Không, không, anh không quen họ”. Lúc này, Trương Diễm Diễm cũng bất chấp, nhung nhớ nhiều năm như vậy, lúc này cuối cùng hóa thành nước mắt vô tận, nhìn Na Nhữ An, nói: “Na Nhữ An, anh có lương tâm không hả? Ban đầu anh luôn miệng nói muốn chăm sóc yêu thương tôi cả đời, tôi theo anh đến thủ đô, anh lại mất tích đột ngột. Tôi còn tưởng anh xảy ra chuyện gì, nhiều năm nay, tôi vẫn luôn tìm anh, lo lắng cho anh…” Cuối cùng Viên Khả Kiều đã hiểu ra chuyện gì, tức giận nhìn sang Na Nhữ An. Na Nhữ An cũng biết không lừa được nữa, bèn nói: “Kiều Kiều, em đừng tin cô ta. Cô ta chỉ là một cô gái rót rượu mà anh quen biết ở trốn ăn chơi, tán tỉnh chơi thôi. Em cũng biết quy tắc của nhà họ Na bọn anh, làm sao có thể để một cô gái quán bar bước vào cửa nhà họ Na chứ?” Viên Khả Kiều hừ lạnh lùng một tiếng nói: “Được, em tin anh một lần, nếu anh dám lừa em, em sẽ thiến anh!” Lúc nghe thấy ba chữ ‘sẽ thiến anh’, Na Nhữ An bất giác run lên. Viên Khả Kiều quay đầu nhìn Trương Diễm Diễm cười nói: “Cô gái, cô nghe thấy rồi chứ, bạn trai tôi nói, anh ấy chỉ tán tỉnh cô chơi thôi. Tôi biết cô muốn vào cửa nhà họ Na, muốn bay lên thành phượng hoàng. Nhưng tôi khuyên cô nên nhìn rõ hiện thực, ngưỡng cửa nhà họ Na rất cao, cao đến mức cô ngẩng đầu cũng không nhìn thấy”. Nói xong liền lấy điện thoại ra: “Đây, quét mã, tôi cho cô một món tiền, cô cút được bao xa thì cút, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa”. Trương Diễm Diễm tức đến run lên. Khi nghe thấy Na Nhữ An nói cô ta là ‘gái quán bar’, trái tim cô ta từ cái chết biến thành tức giận. Trương Diễm Diễm đi lên trước mấy bước, đi đến trước mặt Na Nhữ An và Viên Khả Kiều. Viên Khả Kiều tưởng rằng cô ta đến quét mã lấy tiền, cười lạnh lùng khinh thường. Ai ngờ, Trương Diễm Diễm giơ tay, tát mạnh lên mặt Na Nhữ An một cái. Bốp! Tiếng tát giòn tan, mấy người chị Mai và Mã Sơn nghe thấy mà vô cùng sung sướng. Mã Sơn biết, với cái tát này, nút thắt trong lòng Trương Diễm Diễm đã được giải trừ. Trương Diễm Diễm hình như vẫn chưa đã tay, giơ tay định đánh nữa. Na Nhữ An vẫn ngẩn người ở đó, anh ta vốn không ngờ Trương Diễm Diễm sẽ đánh anh ta. Viên Khả Kiều bên cạnh phản ứng lại, một tay tóm chặt cổ tay Trương Diễm Diễm: “Cô dám đánh chồng tôi!” Lật tay muốn đánh Trương Diễm Diễm. Trương Diễm Diễm cũng không yếu đuối, lao vào đánh nhau với Viên Khả Kiều. Việc này vượt xa dự liệu của mọi người. Ông chủ Vương cười hi hi lắc đầu: “Ôi trời, phụ nữ nổi giận, đúng là lợi hại!” Bỗng nhiên phát hiện chị Mai đang nhìn cô ta, nụ cười bỗng cứng đờ, rồi lại cười càng lợi hại hơn. Chị Mai trừng mắt với ông ta, rồi nhìn sang Trương Diễm Diễm, cười nói: “Vậy là đúng rồi, đánh xong trận này, thay da đổi thịt, làm lại cuộc đời!”