Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

chương 387 năm người họ đi đến đầu đường.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sư phụ Vinh cũng chẳng động đậy, chỉ giơ cổ tay ra. Tứ Bảo đột nhiên đứng im ở đó, cánh tay đưa ra trước, trong tay cầm mũ bảo hiểm, cách mặt của sư phụ Vinh chưa đến nửa tấc. “Tứ Bảo, cậu làm sao thế?”, Viên Khả Kiều thấy cậu ta bất động, bèn hỏi. Trong ánh mắt của Tứ Bảo có vẻ kinh sợ. Đột nhiên, mũ bảo hiểm trên tay cậu ta chia thành hai nửa, lộp độp rơi xuống đất. Sau đó, tay áo của cậu ta cũng rách ra một đường dài, từ cổ tay cho đến bả vai. Trên cánh tay, bỗng xuất hiện một đường dài nhỏ mầu đỏ. Màu của đường nhỏ dài này càng lúc càng đậm, càng lúc càng rõ, kéo dài cho đến động mạch chủ ở cổ. Tứ Bảo giơ tay trái, nhẹn nhàng sờ cổ. Trên tay đỏ máu. Lúc Tứ Bảo ngã xuống, trong mắt đầy vẻ không cam tâm. Đến chết cậu ta cũng không biết đối phương làm sao làm được, đã dùng vũ khí dì. Tứ Bảo ngã xuống cũng khiến cả con phố hoàn toàn yên tĩnh. Khuôn mặt của đám người Yếu Môn lộ ra vẻ chấn kinh. Viên Khả Kiêu càng không dám tin. Cô ta biết Tứ Bảo, cậu ta biết võ công, là võ công thực sự, không phải là kiểu đánh nhau đầu đường. Tuy trong Yếu Môn cao thủ như mây, Tứ Bảo cũng không là gì. Nhưng dùng một chiêu đã giết chết Tứ Bảo, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng, khiến người ta không phát hiện ra, vốn không nhìn thấy người ta ra tay. Nếu là ở trong Yếu Môn, cũng chắc chắn là cao thủ trong cao thủ. Viên Khả Kiều nhìn sư phụ Vinh: “Ông là ai?” Sư phụ Vinh cười lạnh lùng một tiếng: “Một nha đầu thối như cô, không xứng biết tôi là ai. Nếu không phục, bảo Trương Điên đến tìm tôi”. Viên Khả Kiều cau mày: “Ông quen bố nuôi của tôi?” Sư phụ Vinh không ngờ Viên Khả Kiều là con gái nuôi của Trương Điên, không khỏi nhìn cô ta thêm hai cái, bỗng cười ha ha nói: “Lão già Trương Điên, càng ngày càng chẳng ra sao, nhận con gái nuôi cũng không nhận xinh đẹp một chút, chỉ với dáng vẻ của cô, Trương Điên cho hết tài sản cũng không gả đi nổi. Này, tên nhóc họ Na đó, có phải có người ép cậu, cậu mới ở bên cô gái xấu xí này không?” Na Nhữ An đang ngẩn người vì cái chết của Tứ Bảo, chỉ cảm thấy lời của sư phụ Vinh đã nói đến tâm khản của anh ta. Bồng liếc thấy ánh mắt như giết người của Viên Khả Kiều nhìn sang anh ta, sợ đến hồn lìa khỏi xác, vội xua tay phủ nhận nói: “Kiều Kiều, em đừng nghe ông ta nói, không ai ép anh, anh thật lòng thích em!” Viên Khả Kiều bèn hỏi: “Vậy anh nói xem anh thích em điểm nào?” “Tôi thích sự lương thiện của em, khí chất của em, †ài năng của em, tóm lại, anh thích mọi thứ của eml” Na Nhữ An gần như lật tìm hết những từ ngữ có hạn trong đầu mình. Viên Khả Kiêu lại không hài lòng: “Nói cả hồi lâu, anh cũng không nói em xinh đẹp, cho nên anh giống bọn họ, che em xấu xí phải không?” Na Nhữ An sợ muốn chết, vội phủ nhận nói: “Không có, Kiều Kiều, sao anh lại chê em được! Trong mắt anh, em là cô gái đẹp nhất trên thế giới này!” Viên Khả Kiều mới hài lòng cười với Na Nhữ An: “Vậy còn được, hừ, buổi tối phải xử lý anh!” Na Nhữ An bất giác run lên. Cũng may lúc này Viên Khả Kiều đã quay người mặt hướng về sư phụ Vinh. “Hừ, tôi không cần biết ông là ai, chỉ dựa vào lời của ông hôm nay, ông chết chắc rồi!” “Ha, tôi lại muốn xem cô lấy mạng của tôi thế nào. Bây giờ tôi muốn lấy mạng của cô, thì rất dễ dàng”. Sư phụ Vinh vừa nói xong lời này, đám người gần Viên Khả Kiều đều lại gần cô ta, rất nhanh đã vây quanh cô ta. Cảnh này khiến đám người sư phụ Vinh nhìn mà cau mày. Người của Yếu Môn trước nay luôn đoàn kết, một khi người có địa vị cao trong bang gặp nguy hiểm, người dưới quyền đều thề chết bảo vệ. Xem ra nha đầu này đúng là con gái nuôi của Trương Điên. “Chúng ta đi thôi, xem ai có thể ngăn được chúng †a”, chị Mai nói. Sư phụ Vinh gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể rời đi trước. Năm người họ đi đến đầu đường. Thấy họ đi đến, người của Yếu Môn cũng không ngăn, nhường ra lôi đi, để mặc họ đi, chỉ là ung dung thong thả theo phía sau. Xuyên qua một con phố, đã nghe thấy tiếng còi chó vang lên, phía trước lại có một đám người xuất hiện. Đám người đi theo ban đầu đã giải tán, thay bằng nhóm người mới. Cứ như vậy, đi qua mấy con phố, vẫn không thể cắt đuôi được đám người đó. Họ dứt khoát chặn một chiếc taxi. Lên xe, sư phụ Vinh thở nhẹ nhõm một hơi, nói: “Trước đây bị Yếu Môn nhằm vào, dính như cao da chó vậy, vứt cũng không vứt hết. Cũng may bây giờ giao thông phát triển, hai chân của đám ăn xin này cũng tụt hậu rồi”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio