Trương Điên nghe thấy lời này, không nổi giận mà cười. “Ha ha ha... tên nhóc ở đâu ra lại dám ăn nói ngông cuồng như vậy!” Ông ta nhìn sang Kim Tam Mộc: “Kim đạo trưởng, nể mặt Bạch Vân Quan, tôi có thể không so đo với ông, cũng có thể thả bạn của ông, nhưng tên nhóc này, tôi không thể tha! Tôi phải lấy máu của hẳn tế bái các anh em đã chết của tôi!” Kim Tam Mộc nghe thấy lời của Lý Dục Thần, cũng hơi kinh ngạc. Cái Bang thủ đô truyền thừa ngàn năm, sau này, thế lực Bắc Cái sẽ ngâm vượt qua Nam Cái, đâu thể nói không còn là không còn? Chỉ riêng ở trong đại viện tổng đàn Cái Bang này đã có mấy trăm tên ăn xin. Huống hồ Trương Điên đã bước vào ngưỡng cửa †ông sư, ngay cả mình cũng chỉ có thể đấu ngang bằng với ông ta. Còn là Trương Điên kiêng sợ Bạch Vân Quan, không dám liều mạng, nếu bị ông ta đánh gần, Kim Tam Mộc cũng không dám bảo đảm mình sẽ không thua. Nhưng người ta là đệ tử Thiên Đô! Chỉ với thân phận này, đã có thể ép chết phần lớn đạo môn thiên hạ, cho dù sư huynh Vương Sùng Tiên xuất hiên, cũng phải cung kính với anh. Kim Tam Mộc cũng rất muốn thấy đạo pháp Thiên Đô, rốt cuộc lợi hại thế nào. Nhưng ông ta hơi do dự, dù sao Lý Dục Thần còn trẻ như vậy, cho dù bắt đầu tu đạo từ trong bụng mẹ thì có thể có mấy năm tu vi? Lỡ như có mệnh hệ gì, thì tội danh của mình lớn rồi. Đường đường đệ tử Thiên Đô, xảy ra chuyện ở địa giới Bạch Vân Quan, sau này trong đạo môn thiên hạ, Bạch Vân Quan cũng không ngẩng đầu lên nổi. Nhưng lời của Trương Điên, ông ta chắc chắn phải phản lại, bèn nói: “Trương Điên, ông đừng cuồng ngạo, người, hôm nay tôi chắc chắn phải đưa đi, ông có bản lĩnh thì đến Bạch Vân Quan tìm tôi”. Trương Điên tức giận nói: “Kim lão đạo, đừng nghĩ tôi sợ ông, muốn liều mạng thật, ông chưa chắc là đối thủ của tôi!" “Vậy thì thử xem!”, trong lòng Kim Tam Mộc cũng không vui, bộ râu dưới căm lay động không cần gió, pháp lực trên người nổi lên. Adam vô cùng hưng phấn, trong lòng mong hai người đánh một trận, để anh ta xem cho đã mắt. Nhưng lại nghe Lý Dục Thần nói: “Kim đạo trưởng, chuyện này là việc riêng của tôi, không liên quan đến Bạch Vân Quan, ông đứng ngoài xem là được”. Kim Tam Mộc cảm nhận được ý giận trong lòng Lý. Dục Thần, biết Trương Điên chắc chắn đã làm chuyện khiến anh khó mà giải tỏa, bèn nói: “Được, cậu Lý cẩn thận”. Ông ta quyết định đứng ngoài cuộc, vừa hay mở. mang hiểu biết đạo pháp Thiên Đô, nếu Lý Dục Thần không địch nổi thì ông ta ra tay. Tóm lại bất luận thế nào, cũng không thể để Lý Dục Thần chịu thiệt. Adam hơi chán nản, không được xem một trận cao thủ quyết đấu. Đồng thời anh ta cũng hơi căng thẳng, lo lắng cho Lý Dục Thần. Adam chưa từng nghe nói đến Thiên Đô, không biết thân phận đệ tử Thiên Đô tôn quý thế nào. Trong mắt anh ta, Kim Tam Mộc và Trương Điên đều là cao thủ thực sự, còn Lý Dục Thần, anh ta chỉ nghĩ anh gần bằng anh ta, cùng lắm mạnh hơn anh ta một chút. Anh ta tưởng tượng nếu mình đấu với Trương Điên, có thể đánh được mấy chiêu? Nghĩ hồi lâu, cảm thấy có thể một chiêu cũng không đỡ nổi. Lý Dục Thần, thanh niên Hoa Hạ còn nhỏ tuổi hơn mình, có thể đỡ được mấy chiêu? “Kim đạo trưởng..”, Adam lo lắng lặng lẽ gọi. Kim Tam Mộc giơ tay ra ý bảo anh ta đừng nói gì: “Yên tâm, lúc cần thiết, tôi sẽ ra tay”. Trương Điên thấy Kim Tam Mộc buông tay không quản thật, người thanh niên đó lại đứng ở đó, mặt hướng về mình, dường như muốn thách chiến, không khỏi cười điên cuồng nói: “Ha ha ha, tốt, nhóc con, giỏi lắm! Nể tình cậu có bản lĩnh, tôi nhường cậu ba chiêu, ha ha ha...” Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng: “Không cần ba chiêu, một chiêu là đủ”. Nói xong, trong tay trái có thêm một cây châm, tay phải thành kiếm, hai ngón tay nhẹ nhàng nhảy trong lòng ¡ bàn tay tay trái. Một cây kim châm bay ra, hóa thành một đường kiếm quang, phụt một tiếng, xuyên qua người một đệ tử Cái Bang gần nhất, bay đến người tiếp theo. Sau đó là cây châm thứ hai, cũng hóa thành một đường kiếm quang, cũng xuyên qua cơ thể một đệ tử Cái Bang, rẽ một góc, lại bay đến người tiếp theo. Một một lần Lý Dục Thần động ngón tay, thì có một đường kiếm quang bay ra. Trong tích tắc, ánh sáng yếu lóe lên, hoặc xanh, hoặc tím, hoặc vàng, hoặc trắng, hoặc đen... “Đây là..”, Kim Tam Mộc kinh hãi, nhìn chằm chằm từng thanh kiếm bay ra từ trong lòng bàn tay của Lý Dục Thần. Adam càng mở to con mắt, vẻ mặt không thể tin nổi. Khi cây kim châm thứ bốn mươi chín trong tay Lý Dục Thần bay ra, đường kiếm đầu tiên đã lượn quanh một vòng, còn đệ tử Cái Bang bị đường kiếm đầu tiên đâm xuyên vẫn chưa kịp ngã xuống. Bây giờ, trong tay Lý Dục Thần chỉ còn lại cây kim châm cuối cùng. “Đại diễn kiếm pháp!”, Kim Tam Mộc kinh hãi kêu lên. Không ngờ đời này lại có cơ hội nhìn thấy đại diễn kiếm pháp, Kim Tam Mộc vô cùng kích động. Còn Adam nhìn đến ngẩn người, đầu óc trống rỗng, chỉ nổi lên một từ: siêu ngầu! Trương Điên cũng chấn kinh, không ngờ thanh niên này lại có kiếm thuật kỳ diệu như vậy. Nhưng ông ta không kịp phản ứng, vì cây kim cuối cùng trong tay Lý Dục Thần đã bay ra. Cây kim này cũng hóa thành một đường kiếm quang, phi thẳng về phía Trương Điên. Đường kiếm này còn nhanh hơn bốn mươi chín đường kiếm trước đó.