Vừa nãy trên núi, chỉ cảm thấy thần thánh trang nghiêm, giờ trốn trong góc của thành phố, phía không xa là đường phố tấp nập đông đúc, lại nhìn bộ dạng của Lý Dục Thần, đúng là hài hước. “Dục Thần, sau này em sẽ không ở trong trạng thái này mãi chứ?” Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: “Đương nhiên là không rồi, làm sao em có thể không mặc quần áo được”. Mã Sơn nói: “Không phải quần áo, anh nói trên người em có một tầng kim quang, đi ra ngoài, người ta sợ chết khiếp”. Lý Dục Thần cười nói: “Bây giờ em phải quay lại nơi vừa lịch kiếp, khôi phục địa khí và sinh cơ bị tổn hại ở đó, nhân tiện tiêu hóa những thứ có được từ lần độ kiếp này, ẩn đi tiên khí trên người. Ba ngày sau, chúng ta gặp ở thành phố Hoà”. Nói xong, anh vỗ nhẹ lên lưng Trương Diễm Diễm một cái, cưỡi phi kiếm, hóa thành một luồng lưu quang bay đi. 'Trương Diễm Diễm từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Mã Sơn, hỏi: “Sao em lại ở đây?” Mã Sơn nói: “Em coi như là một giấc mơ đi. Bây giờ tỉnh mộng, anh đưa em đi ăn một bữa no nê”. 'Trương Diễm Diễm cười, ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích, nói: “Cảm ơn anh, Mã Sơn”. Mã Sơn cười ha ha, kéo Trương Diễm Diễm về khách sạn tắm rửa, thay quần áo, sau đó tìm một nhà hàng yên tĩnh, hưởng thụ một bữa. Buổi tối, họ tụ họp với ba người chị Mai. Mã Sơn kể lại đơn giản tình hình của Lý Dục Thần, bảo họ đừng lo lắng. Ba người nghe thấy Lý Dục Thần không mặc quần áo, trên người còn phát ra kim quang, cũng phải phá lên cười. Nửa đêm, một mình Mã Sơn ở trong phòng. Bỗng có người gõ cửa, mở cửa nhìn, là Trương Diễm Diễm. Mã Sơn cho Trương Diễm Diễm vào phòng, rót cho. cô ta một cốc nước. Hai người ngồi trong phòng, cũng không nói gì, chỉ lăng lẽ nhìn nhau. Qua một lúc lâu, Trương Diễm Diễm bỗng nhào vào. lòng Mã Sơn. Mã Sơn ban đầu còn chưa thích ứng, nhưng cảm thấy dịu dàng trong lòng, đôi môi nóng bỏng, cũng liền nóng lên. Hai người quấn lấy nhau một đêm, cho đến khi bình minh mới dừng. Mã Sơn ôm Trương Diễm Diễm, cảm khái nói: “Không ngờ, cuối cùng vẫn là hai chúng ta đến với nhau”. Trương Diễm Diễm bò lên lồng ngực Mã Sơn, thì thầm hỏi: “Mã Sơn, anh thích em thật không?” Mã Sơn ngẩn người: “Tại sao lại hỏi như vậy?” “Em biết, anh vì thương hại em”. “Ngốc nghếch, sao lại nghĩ như vậy? Từ lúc em đưa anh vào quán bar, anh đã thích em rồ Trương Diễm Diễm không nói gì, ánh mắt mơ màng, nghĩ đến những chuyện cũ xa xôi. Mã Sơn nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô ta. Hồi lâu sau, Trương Diễm Diễm mới ni anh, Mã Sơn!” Mã Sơn không nghe ra điều gì từ trong lời nói này. Nhìn đường chân trời ngoài cửa sổ, anh ta nghĩ đến Lý Dục Thần, liền cười nói với Trương Diễm Diễm: “Tên nhóc Dục Thần đó, cũng không mang quần áo đi, chẳng may bị người †a nhìn thấy... ha ha ha...” Nói mãi nói mãi liền phá lên cười. 'Trương Diễm Diễm nói: “Anh đi đưa cho anh ấy đi”. Mã Sơn suy nghĩ nói: “Anh cũng muốn đi đưa, nhưng anh chỉ biết phương vị, sợ không tìm được”. Trương Diễm Diễm nói: “Em biết, anh chuẩn bị quần áo đi, rồi xuống tầng mua ít đồ ăn sáng, chúng ta cùng đi”. Mã Sơn thấy cũng được, ra khỏi giường, chuẩn bị quần áo cho Lý Dục Thần, xuống tâng đi mua đồ ăn sáng. Trương Diễm Diễm mặc xong quần áo, ngồi trước bàn, cầm giấy nhắn của khách sạn, suy nghĩ, viết mấy hàng chữ. Mã Sơn quay về, hai người mang theo đồ cùng ra ngoài. Họ gọi một chiếc xe, đi thẳng ra Cư Dung Quan, đi qua Bát Đạt Lĩnh, vào trong núi. Sau đó lại đi bộ, tìm được dãy núi chỗ thành hoang dã đó. 'Trương Diễm Diễm chỉ vào ngọn núi không xa nói: “Mã Sơn, anh mang cho cậu Lý đi, anh ta không mặc quần áo, em không qua đó nữa. Hai anh em các anh nói chuyện thong thả, em về trước đây”. Mã Sơn cũng không nghĩ nhiều, nói: “May mà em trí nhớ tốt, mới tìm được nơi này. Được, em về trước đi, nói với mấy người chị Mai một tiếng, chốc nữa anh về”. Mã Sơn đi lên núi tìm được Lý Dục Thần. Lý Dục Thần đang ngồi thiền ở đó, đón tia nắng đầu tiên dâng lên từ hướng Đông. Lần đầu tiên anh cảm thấy thì ra trong mặt trời mọc, ẩn chứa năng lượng cường mạnh như vậy, chém mở bóng tối, chiếu sáng cả thế gian. Mã Sơn không quấy rầy anh, cho đến khi anh thở ra một ngụm khí trong mát, chậm rãi đứng lên. Lý Dục Thân không nghĩ Mã Sơn sẽ đến đưa quần áo cho anh, cười nói: “Ấy, anh Mã Sơn, trí nhớ của anh tốt đấy, em cho anh bay về, anh cũng tìm lại được!” Mã Sơn nói: “Đâu có, là Diễm Diễm dần đường, anh đâu có nhớ được”. "Ồ, cô ta đâu?” “Ấy, bộ dạng của em, cô ấy sợ nhìn thấy thì em ngượng, nên về trước rồi”. Lý Dục Thần ngẩn người, động trong lòng, đoán được điều gì. Anh mặc quần áo của Mã Sơn mang đến, nói: “Anh Mã Sơn, anh cũng về sớm đi, em còn phải luyện công”. Nhìn Mã Sơn đi xuống sườn núi, biến mất trên con đường nhỏ dưới chân núi, Lý Dục Thần khế thở dài. Mã Sơn về đến khách sạn, không thấy Trương Diễm Diễm, chỉ tìm được một mảnh giấy trong phòng: Cả đời này của em, trôi dạt thang lang, trải qua khổ đau, chỉ có gặp được anh, là điều hạnh phúc nhất đời em. Mã Sơn, cảm ơn an! Em đi đây, đừng tìm em. Em muốn tìm một tự do thực sự thuộc về em”. 'Trên một ngonn núi cách chỗ Lý Dục Thần tu luyện không xa. Trương Diễm Diễm đứng bên vách núi, nhìn mặt trời phía Đông từ từ dâng lên. Cô ta cười, đón ánh bình minh nơi chân trời, đón gió mát giữa núi, vụt người nhảy xuống bay tự do như một chú chim...