Lời của Tiền Hân Đồng dấy lên làn sóng lớn. Tất cả mọi người đều nhìn sang Tiền Hân Đồng. “Ấy, cô gái này là ai? Trông rất xinh đẹp!” “Có lẽ là đồ đệ của ông Hồ”. “Trẻ như vậy đã làm bác sĩ rồi ư?” “Liệu có phải là y tá không?” “Vãi, y tá của Đồng Khánh Đường còn đẹp hơn cả y †á của Đông Doanh!” Tiền Khôn trừng mắt nhìn Tiền Hân Đồng một cái, nói: “Chuyện người lớn, cháu góp vui cái gì hả?” 'Tiền Hân Đồng quay đầu nhìn Lý Dục Thần một cái, sau đó cười gian xảo với Tiền Khôn, nói: “Ông nội, cái gì mà gọi là góp vui? Đám người này đến gây chuyện, ông Hồ có thân phận thế nào, là thánh thủ Quốc Y đó, so y thuật với tiểu quỷ, cũng thật mất thân phận quá. Hơn nữa, bệnh nhỏ này, đâu có cần ông Hồ ra tay, tìm bất kỳ người Hoa Hạ nào, cũng đều có thể chữa được. Ví dụ như cháu đây!” Cô ta nói xong, thì đã đi ra, đứng trước mặt Yukio Takada. Tiên Khôn muốn kéo cô ta lại mà không kịp, chỉ đành kệ cô ta. 'Tóm lại ông ta cũng nhìn ra, Yukio Takada đã có chuẩn bị, sợ rằng ông Hồ cũng rất khó thắng. Thà như vậy, chỉ bằng để cháu gái ra làm loạn, thua cũng không mất mặt. Trong lòng Hồ Sư Ước vô cùng mâu thuẫn. Mụn nhọt trên người gã chốc đầu chắc chắn chữa được, nếu cho ông ta thời gian một tuần, ông ta nắm chắc chữa được cho hắn ta. Nhưng nếu trong vòng một ngày làm tiêu hết mụn nhọt trên cánh tay hắn ta, còn phải cố hết khả năng làm làn da lành lặn trở lại, dường như là việc không thể nào. Hồ Sư Ước cũng biết trong tay Yukio có thuốc đặc hiệu, nhưng đám đông lại không nghĩ như vậy, nhà họ Hộ ông chẳng phải cũng có thuốc chữa thương và thuốc cao chữa viêm da tổ truyền sao? Ông ta vốn nhờ Lý Dục Thần, có lẽ sẽ có kỳ chiêu, nhưng thấy Lý Dục Thần vẫn đứng yên, thì nghĩ Lý Dục Thần cũng chẳng có cách nào. Bây giờ Tiền Hân Đồng đứng ra, để cô ta làm náo. loạn một trận, cũng là cách hay, ít nhất có thể thăm dò đối phương trước. Chỉ là như vậy khó tránh làm tổn hại danh tiếng của nhà họ Tiền, truyền ra ngoài không dễ nghe. 'Yukio Takada nhìn Tiền Hân Đồng, nói: “Cô gái, chúng tôi thi đấu y thuật thật, không phải trò đùa”. “Ai đùa với ông?”, Tiên Hân Đồng trừng mắt: “Loại bệnh nhỏ này, đâu cần đến ông Hồ chữa. Tôi cược với ông, ông dám không?” “Hừ!, Yukio Takada lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô không thể đại diện cho Đồng Khánh Đường, tại sao tôi phải cược với cô?” Khi Hồ Sư Ước đang định nói cô ta có thể đại diện cho Đồng Khánh Đường, thì Tiền Hân Đồng đã đáp lại: “Thế ông có thể đại diện cho cả Đông Doanh không? Nếu ông không thể đại diện, tại sao bảo ông Hồ cược với ông?” “Côt 'Yukio Takada nhất thời nghẹn lời. Đương nhiên ông ta không thể đại diện cho Đông Doanh, ai có thể đại diện cho cả Đông Doanh chứ? Cho dù tông chủ của Thiên Nhẫn Tông đến, cũng không dám nói như vậy. “Tôi không thể đại diện cho Đông Doanh, nhưng tôi có thể đại diện cho y đạo Đông Doanh, đến khiêu chiến với y thuật Hoa Hạ”. *Ồ..”, Tiền Hân Đồng gật đầu: “Nói như vậy, ông là người có lợi hại nhất trong y thuật Đông Doanh?” “Tôi...” 'Yukio Takada lại nghẹn lời, Đông Doanh cũng có dòng thánh y, thế lực không nhỏ hơn Thiên Nhẫn Tông, nếu lời này truyền ra ngoài, sợ là sẽ khiến họ bất mãn, gây rắc rối cho tông môn. Cô bé này, thực sự khó nhằn! “Hồ Sư Ước!”, Yukio Takada nhìn sang Hồ Sư Ước: “Bản thân ông không dám đấu với tôi, dùng một cô bé đến làm bia đỡ đạn phải không?” Hồ Sư Ước đã quyết định, bèn nói: “Cô bé này không được sao, sợ rằng ông còn không đấu lại với cô bé này đấy". “Ông..”, Yukio Takada nổi giận: “Được, để cô ta đấu cũng được, nhưng không được thay đổi cá cược, kim châm và châm pháp của nhà họ Hồ ông, đều thuốc về tôi”. Hồ Sư Ước tỏ ra do dự, Tiền Hân Đồng đã đồng ý, nói: “Được!” “Hân Đồng!”, Tiền Khôn quát nói: “Góp vui chơi thì thôi, sao lại hứa bừa bãi!” Tiền Hân Đồng nói: “Ông nội, ông yên tâm đi, cháu chắc chắn sẽ thắng”. 'Tiền Khôn ngạc nhiên, bỗng nghĩ đến điều gì, nhìn sang Lý Dục Thần bên cạnh, phát hiện Lý Dục Thần cười như không cười, liên hiểu ra. 'Trừng mắt với Tiền Hân Đồng một cái, nói: “Chú ý chừng mực”, rồi không quản cô ta nữa. Yukio Takada vui mừng: “Lời này thật chứ?” 'Tiền Hân Đồng nói: “Đương nhiên là thật. Nhưng tôi cũng có điều kiện”. “Điều kiện gì?” “Chúng tôi thua thì phải bỏ châm pháp ra, ông thua thì lại rạch bụng tự vẫn. Ông rạch bụng tự vẫn có lợi gì cho chúng tôi? Cả bụng shit chảy ra, chúng tôi còn phải dọn vệ sinh”. Những người vây xem ồ lên cười lớn. 'Yukio Takada bị Tiền Hân Đồn làm cho tím mặt, mà không thể phản bác, tức bừng bừng hỏi: “Vậy cô muốn gì? “Xí, đồ của Đông Doanh các người, bà cô đây không thèm!”, Tiền Hân Đồng nói: “Rất đơn giản, nếu ông thua, thì ông bỏ chữ “Đường trên tấm biển đi, thêm hai chữ Đông Doanh, rồi ông cõng nó, ra đường lớn bên ngoài, chạy vòng quanh Đồng Khánh Đường ba vòng”. Sắc mặt Yukio Takada đã không chỉ là khó coi nữa. Cõng tấm biển “Bệnh phu Đông Doanh” chạy ba vòng, thì không chỉ một mình ông ta mất mặt. Nếu truyền ra ngoài, cả Thiên Nhẫn Tông đều bị các tông môn khác của Đông Doanh cười thối mũi. Nhưng ông ta thực sự không nghĩ ra cô gái này có khả năng thẳng cuộc thi thế nào.