Tiền Khôn đâu thể bỏ qua cơ hội tốt thế này, lập tức. tiến lên, đấm một quả vào huyệt khí hải của Yukio 'Takada, đánh tan chân khí của ông ta, sau đó ngón tay điểm chỉ liên tục, phong bế mấy huyệt lớn của ông ta. Lúc này đây thừng đó mới lỏng ra, rơi xuống đất. Với người bên cạnh thấy, dây thừng này là do Tiền Khôn phóng ra, ngay cả Yukio cũng nghĩ như vậy, mắng lớn nói: “Tiền Khôn thất phu, ông lại dùng ám khít” “Ha, nếu nói ám khí, ai mà đấu lại được với ninja các người?” Tiền Khôn cười nhạo nói, nhặt dây thừng dưới đất lên, quấn thật chặt lên người Yukio Takada mấy vòng, trói hai tay ra sau lưng, thắt một cái nút thắt chết. Đương nhiên ông ta biết ám khí này không phải của mình, mà không cần nghĩ cũng có thể đoán được, diệu thuật thần kỳ như này, một chiêu đã khống chế Yukio thượng nhãn đỉnh phong, ngoại trừ Lý Dục Thần còn có thể là ai? Gã lực lưỡng cầm biển bên cạnh Yukio Takada, và gã chốc đầu toàn thân là mụn nhọt, thấy Yukio bị bắt, gần như cùng bùng lên, muốn đến cứu người. Bóng trắng vụt đến, gã chốc đầu bị Vô Hoa ngăn lại, hai người tung mấy chiêu, đã bị Vô Hoa giơ bàn tay chém lên sau gáy, mềm nhũn ngã dưới đất. Đây cũng là sau khi Vô Hoa xuất gia thì đã bỏ không dùng đao, nếu là Hoa hòa thượng trước đây, giữa ngón †ay giấu lưỡi dao, lúc này gã chốc đầu đã chết rồi. Gã lực lưỡng cầm biển giơ cao biển trong tay, đập về phía đầu Tiền Khôn. Những người vây xem không hiểu võ công, vừa nấy 'Tiền Khôn và Yukio Takada so chiêu nhanh như điện giật, họ cũng không hiểu, chỉ biết Tiên Khôn đã trói Yukio. lại. Nhưng gã lực lưỡng này, đầu to, uy thế hung hổ, nhìn rất đáng sợ. Đúng lúc tất cả mọi người đều lo lắng cho Tiền Khôn, nghĩ rằng đầu của ông ta sắp bị đập lệch, bỗng thấy Tiền Khôn đưa một tay ra, nhẹ nhàng khéo léo nắm một đầu tấm biển “Bệnh Phu Đường”. Gã lực lưỡng giật hết sức, tấm biển lại không động đậy. Tiền Khôn cười lạnh lùng một tiếng, lật cổ tay, tống đi. Chỉ nghe rắc một tiếng. Tấm biển gỗ thật dày nặng nổ tung trên không trung, biến thành vụn gỗ. Còn gã lực lưỡng cầm biển, như bị chùy lớn đánh trúng, cả người ngã bay ra, phập một tiếng đập lên cột trụ thô to của đại sảnh, miệng phun ra máu, chậm rãi trượt xuống, cũng không đứng lên nữa. Xung quanh yên tĩnh hai giây, sau đó nổ ra tiếng reo. hò. “Hay!” “Ông lão uy võI” “Biểu dương Hoa Hạ ta uy võI” “Đánh chết tên cháu rùa đó đi!” Tiền Hân Đồng cũng vỗ tay khen hay, lúc khen hay còn không quên chỉ huy bảo vệ bê tấm biển “Ma bệnh Đông Dương” mới làm đặt lên lưng của Yukio Takada, dùng dây thừng buộc chặt cho ông ta. Vừa buộc, còn vừa nói: “Ông Cao, đừng vội, nhẫn nhịn chút là được, lúc nữa tôi dắt ông đi dạo phố nha!” 'Yukio Takada tỏ vẻ hung dữ, trong cổ họng hừ hừ gầm lên, tức giận nói:Các người giết tôi đi! Giết tôi đi" Tiền Hân Đồng khuyên nói: “Ông Cao, đừng nghĩ quẩn như vậy! Có câu, chết tử tế không bằng sống †ồi tệ. Ông phải nghĩ đến bố mẹ vợ con của ông, nghĩ đến người nhà của ông, nghĩ đến đồng bào của ông, còn đang đợi ông mang vinh quang về đấy! Nếu ông chết, thì họ sẽ đau lòng lắm!” “AI”, Yukio Takada rơi vào tuyệt vọng, điên cuồng hét nói: “Tôi muốn rạch bụng! Tôi muốn rạch bụng!” Tiền Hân Đồng lại không ngừng “ông Cao, ông Cao” khuyên nhủ. Khiến cho những người vây xem được tràng cười lớn. Yukio Takada hét lên càng thảm, những người xem cười càng lớn. Trong đám đông chỉ có một người phụ nữ, sắc mặt âm trầm. Người phụ nữ này chính là người tổng phụ trách của 'Thiên Nhẫn Tông ở Hoa Hạ, Tamagawa Kyoko. Không biết từ lúc nào, lòng bàn tay thả xuống của 'Tamagawa Kyoko có thêm một cái Boomerang, hóa thành một luồng lưu quang bay ra, phi thẳng đến Yukio 'Takada. Tuy Yukio là trợ thủ đắc lực của cô ta, nhưng lúc này cũng chỉ đành hy sinh. Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện sỉ nhục quốc. gia như vậy xảy ra. Cho Yukio cõng tấm biển 'Ma bệnh Đông Doanh đi khắp phố, mặc dù còn sống, về đến Đông Doanh, chắc chắn sẽ bị vạn người chửi mắng, rạch bụng tự vẫn cũng là kết cục tốt nhất của ông ta. Tamagawa Kyoko cũng không phải chưa từng nghĩ ra tay cứu người. Nhưng cô ta vẫn không làm rõ được dây thừng vừa nãy là thế nào? Còn cả mụn nhọt trên người gã chốc đầu, hiển nhiên không phải là cô gái đó chữa khỏi. Ở đây nhất định có cao nhân ẩn trong tối, giúp bọn họ. Cả Tiền Đường, chỉ có hai người khiến Tamagawa Kyoko kiêng sợ, một người là Hà Trường Xuân tông sư Tiền Đường, một người là hòa thượng Trí Nhẫn trụ trì của chùa Thiên Trúc Mấy chục năm trước Hà Trường Xuân đã là tông sư, còn Tamagawa Kyoko mới bước vào cảnh giới Đột Nhẫn được mấy năm. Cô ta không dám đảm bảo mình là đối thủ của Hà 'Trường Xuân. Còn hòa thượng Trí Nhẫn, thì càng không nắm bắt Có tin đồn nói, Trí Nhẫn sớm đã vượt qua ngưỡng cửa tông sư, đến cảnh giới viên mãn của phật môn, cũng chính là bước vào tiên thiên. Boomerang nhanh như điện giật, chớp mắt đã lướt qua sau gáy Yukio Takada. Nhưng điều khiến Tamagawa Kyoko cảm thấy bất ngờ là, Yukio Takada không chết. Trên cổ của Yukio Takada đúng là đã bị rạch một đường máu nhỏ, nhưng vết thương rất nông, cũng chỉ rách da, chảy máu thôi. Tamagawa Kyoko kinh ngạc. Là cao thủ Đột Nhẫn, cô ta tuyệt đối không thể nào thất bại. Nhất định là có người đã làm nhiễu tuyến đường của Boomerang. Nhưng cô ta lại không thể phát hiện đối phương đang ở đâu, đã dùng cách gì. Tamagawa Kyoko đoán, chắc chăn là hòa thượng Trí Nhãn! Cô ta nhìn Yukio Takada một cái, trong mắt lộ ra tia lạnh lùng, sau đó quay người bỏ đi. Từ Đồng Khánh Đường đi ra, Tamagawa Kyoko lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn: “Trí Nhẫn đang ở Đồng Khánh Đường, có thể hành động”. Sau khi gửi tin nhắn đi, cô ta rẽ vào con đường nhỏ. bên cạnh. Con đường này chính là hướng đi đến sơn trang Ngô Việt. Nhưng cô ta vừa đi chưa được mấy bước, thì nhìn thấy một thanh niên đứng giữa đường không xa phía trước, cười như không cười nhìn cô ta. “Sao thế, vậy mà đã muốn đi rồi sao?”