Lý Dục Thần quay đầu mỉm cười, nơi này đã không cần anh nữa rồi. Bèn cưỡi phi kiếm, hóa thành lưu quang, bay về hướng thành phố Mai. Phố dài tĩnh mịch giống như mọi ngày, chỉ có một vết nứt kiếm dài mấy chục mét yên tĩnh nằm ở đó, nhìn mà giật mình. … Yukio Takada cõng trên lưng tấm biển “Ma bệnh Đông Doanh”, trên cổ buộc dây thừng, bị người ta dắt đi, chân nam đá chân chiêu đi trên phố. Ông ta đã bị phong bế kinh mạch, không thể vận chân khí, nửa người bị kiềm chế, chỉ để lại hai chân tự do đi lại. Như vậy, dưới sự vây xem của rất nhiều người, ông ta đi quanh Đồng Khánh Đường ba vòng. Sau ba vòng, Tiền Khôn đã phế võ công của ông ta, thả ông ta về Đông Doanh. Yukio Takada không có mặt mũi đi về, giữa đường đã rạch bụng tự vẫn. Hình ảnh của Yukio Takada cõng tấm biển đi khắp phố truyền khắp trên mạng, có cư dân mạng miêu tả cả quá trình Yukio đến Đồng Khánh Đường khiêu chiến sống động như thật. Danh hiệu ma bệnh Đông Doanh cũng bắt đầu lưu hành khắp trên mạng. Đương nhiên người Đông Doanh không thừa nhận, thậm chí họ không thừa nhận Yukio Takada là người Đông Doanh, chỉ trách Hoa Hạ đang bôi nhọ bọn họ. Sau khi thi thể của Yukio Takada được đưa về Đông Doanh, bị phơi ở sân bay Narita cả ba ngày mà không ai nhận về. Trong võ đạo quán tổng bộ Thiên Nhẫn Tông ở Edo. Tông chủ Thiên Nhẫn Tông Itazura Kazuyoshi tức giận đập điện thoại xuống đất. “Tamagawa Kyoko thì sao? Có liên lạc được không?” “Vẫn chưa liên lạc được”, thuộc hạ cúi đầu, sợ hãi trả lời: “Nhưng chúng tôi phát hiện ra một vết đao của một đường đao chém để lại dưới đất trong con ngõ gần con phố mà ông Yukio đi”. “Có nghĩa là Kyoko rất có thể đã…”, Itazura Kazuyoshi chấn kinh. Thuộc hạ cúi đầu không nói. “Là ai chứ? Hà Trường Xuân? Hay là Trí Nhẫn?”, Itazura Kazuyoshi thầm đọc ra những cái tên này: “Xem ra, tôi cũng phải đến Hoa Hạ một chuyến rồi”. “Hội trưởng, thi thể của ông Yukio xử lý thế nào?” “Ừm, ông ta có thể rạch bụng tự vẫn, tôi tin ông ta không phản bội, là người Hoa Hạ ép ông ta làm chuyện ông ta không muốn làm. Để ở sân bay cũng không ổn, cậu đi đưa ông ta ra, vứt xuống biển đi, biển lớn mới là nơi trở về của chúng ta”. “Nơi trở về?”, thuộc hạ dường như không hiểu. Itazura Kazuyoshi nhìn sang hướng Đông, ánh mắt trống rỗng, dường như xuyên qua bức tường, nhìn về nơi xa xôi. … Trên mặt biển cách Edo hàng trăm hải lý, một con tàu bắt cá voi đang đi về hướng Tây Nam. Khuôn mặt của thuyền viên nở nụ cười của kẻ chiến thắng.
Lần này ra biển, đã bắt được hơn hai trăm con cá voi, đủ để họ nghỉ ngơi mấy năm. Nếu muốn nghỉ hưu, số tiền được chia, tiết kiệm một chút cũng đủ sống nửa đời còn lại không cần lo ăn mặc.