Nghiêm Tuệ Mẫn lau nước mắt ở khóe mắt, nói với Lý Dục Thần: “Bây giờ bố tôi như vậy đấy, mỗi ngày chỉ ăn nửa bát cháo, nói cũng không ra hơi, may mà có thuốc của lang trung Tôn giữ được cái mạng, nếu không, có lẽ không đợi được cậu đến”. Lý Dục Thần nhìn lên giường một cái, hỏi: “Lang trung Tôn là ai?” “Là một lão trung y rất nổi tiếng của thành phố Mai. Bệnh của bố tôi, bệnh viện cũng bó tay, chỉ uống thuốc của lang trung Tôn là có hiệu quả, sau này vẫn luôn tìm ông ta khám”. “Bác có quen thân với lang trung Tôn này không?” “Trước đây không thân, mấy ngày nay ông ta đều đến khám, cơ bản cách một ngày đến một lần, cho nên cũng coi là thân quen”. “Ban đầu là ai mời ông ta khám cho ông cụ?” “Có lẽ là anh cả của tôi”. “Cho cháu xem đơn thuốc”. “Không có đơn thuốc, đều là thuốc ông ta phối, cầm đến uống. Ồ, chỗ tôi còn có mấy viên thuốc”. Nghiêm Tuệ Mẫn nói xong rồi đến bàn bên cạnh cầm một chai thuốc. Lý Dục Thần mở chai thuốc ra ngửi, lập tức biết là thế nào. Chỉ là anh không hiểu, tại sao họ phải giữ nửa cái mạng của Nghiêm Công Nghiệp? Xem ra còn có ý đồ khác. “Hôm nay lang trung Tôn có đến không?”, Lý Dục Thần hỏi. “Vẫn chưa đến”, Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Bình thường ông ta đến vào chiều muộn, ban ngày ông ta làm ở phòng khám”. Lý Dục Thần không nói gì, trả thuốc cho Nghiêm Tuệ Mẫn. Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Dục Thần à, cậu chữa cho bố tôi đi, cậu mà ra tay, chắc chắn chữa khỏi bệnh”. Bà ta nhớ đến cảnh lúc trước Lý Dục Thần chữa bệnh cho Lâm Thượng Nghĩa. Lý Dục Thần nói: “Không vội, đợi lang trung Tôn đến rồi tính”. Nghiêm Tuệ Mẫn là người thông minh, từ lời nói của Lý Dục Thần nghe ra có gì đó không ổn, hơi kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều. Lúc này, bỗng nghe bên ngoài có người gọi: “Cô ơi…” Nghiêm Tuệ Mẫn nghe liền vui mừng nói: “Là cháu của tôi Nghiêm Cẩn, con trai của anh hai tôi”. Bên ngoài một thiếu niên đi vào, sấp xỉ tuổi với Lâm Vân, cao hơn Lâm Vân một chút, nhưng người khá gầy, có vẻ nhanh nhẹn thông mình. Lý Dục Thần vừa gặp được Nghiêm Cẩn, hơi ngạc nhiên. Vì trên người thiếu niên này lại thấp thoáng có linh khí đang chảy, hơn nữa còn ẩn giấu cực tốt, người bình thường không nhìn ra. Nghiêm Cẩn vui vẻ đi vào, trong tay cầm một cái túi lớn, không ngờ trong nhà có người lạ, bất giác ngẩn người ở đó. Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Nghiêm Cẩn à, đây là… Lý... ấy, cháu gọi là cậu Lý đi, đến chữa bệnh cho ông nội cháu”. Nghiêm Cẩn hiếu kỳ nhìn Lý Dục Thần mấy cái, bỗng nói: “Là anh rể phải không?” Lý Dục Thần hơi ngẩn người, bất giác thấy buồn cười. Nghiêm Tuệ Mẫn cũng kỳ lạ nói: “Nghiêm Cẩn, làm sao cháu biết cậu ấy là…” “Lâm Vân sớm đã nói với cháu rồi”, Nghiêm Cẩn hào sảng tiến lên, đặt đồ lên bàn: “Chồng chưa cưới của chị họ, tên là Lý Dục Thần, vô cùng lợi hại, có thể đánh cả ngàn người!” “Tiểu Vân này, sao lại bốc phét như vậy!”, tuy Nghiêm Tuệ Mẫn cũng cảm thấy Lý Dục Thần rất lợi hại, nhưng một mình đánh cả ngàn người cũng khoa trương quá rồi. Bỗng cảm thấy nói Lâm Vân bốc phét trước mặt Lý Dục Thần, hình như không ổn, bèn hơi lúng túng. Lý Dục Thần cũng không ngờ Lâm Vân lại bốc phét ra bên ngoài như vậy, cười nói: “Lâm Vân chủ yếu là tự khoa trương bản thân thôi, cậu ta không nói với cậu, cậu ta có thể đánh mười người chứ?” Nghiêm Cẩn nói: “Anh ấy nói anh ấy có thể đánh trăm người”. “Ha ha ha…”, cuối cùng Lý Dục Thần không nhịn được cười phá lên. Nghiêm Cẩn thấy kỳ lạ nói: “Anh rể, anh ấy bóc phét ư? Em còn hy vọng nghỉ đông có thể học anh ấy mấy chiêu đấy”.
Lý Dục Thần bỗng tóm cổ tay của Nghiêm Cẩn, bắt mạch của cậu ta. Tiếp tục ủng hộ Tamlinh247.com.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !