Lý Dục Thần và Lâm Thu Thanh cùng đi vào phòng bệnh. Lâm Thượng Nghĩa đã có thể ngồi dậy, cụ ấy đang dựa vào đầu giường nói chuyện với Lâm Thiền Minh. Nhìn thấy Lý Dục Thần vào, cụ cười vẫy tay: “Dục Thần, lại đây ngồi đi”. Anh sửng sốt, ông cụ Lâm tỏ ra thân thiết như thế khiến anh không được tự nhiên cho lắm. Lâm Thiền Minh rất tự nhiên nhường chỗ cho anh ngồi xuống. Lý Dục Thần nhìn thoáng qua ông ấy. Anh không biết Lâm Thiền Minh, nhưng anh nhìn ra được người này có địa vị rất cao ở nhà họ Lâm và cũng rất được ông cụ tin tưởng. “Cậu Lý, bệnh của bố tôi…”, Lâm Thu Thanh còn đang nghĩ ngợi về vấn đề ban nãy, nhưng ở trước mặt ông cụ hình như không tiện hỏi lắm. Lý Dục Thần nhìn sang Lâm Thượng Nghĩa. Cụ nói: “Có gì cậu cứ nói thẳng đi, ở đây không có người ngoài, không cần sợ tôi không chịu nổi. Nếu đến cả chuyện đó cũng không chịu nổi thì uổng cho đời này của tôi quá. Dù bộ xương già này của tôi có được sống lâu thêm một ngày thì vẫn hời”. Lý Dục Thần lắc đầu, đáp: “Ông không phải bị bệnh mà là bị người khác nguyền rủa”. “Nguyền rủa?”, cả Lâm Thu Thanh và Lâm Thiền Minh đều khiếp sợ. Anh không giải thích mà hỏi: “Trong nhà có mấy người biết ngày sinh tháng đẻ của ông cụ thế?” “Gia nghiệp nhà chúng tôi cũng được coi là khá lớn, sợ bị kẻ tiểu nhân lợi dụng nên quản lý rất nghiêm về ngày tháng năm sinh, nhất là Bát tự của bố tôi, chỉ có người thân nhất mới biết thôi. Người ngoài cùng lắm chỉ tra được ngày tháng sinh, không thể nào biết được giờ giấc và nơi sinh cụ thể”. Lâm Thu Thanh trả lời. “Cụ thể hơn là có người nào biết?”, Lý Dục Thần hỏi kĩ càng. “Tôi, vợ tôi Tuệ Mẫn, con gái Mộng Đình, anh họ Lâm Lai Phong và con trai anh ấy là Lâm Thiếu Hằng”, Lâm Thu Thanh kể ra một loạt tên: “Hình như chỉ có bao nhiêu đó, ngay cả con trai tôi là Lâm Vân cũng không biết, anh họ tôi có đứa con trai út đang đi du học ở Đông Doanh, chắc cũng không biết đâu”. “Cả tôi nữa”, Lâm Thiền Minh ở kế bên nói. “Thế còn quản gia?”, Lý Dục Thần hỏi. Lâm Thu Thanh đáp: “Quản gia không biết, chẳng qua nếu họ muốn biết thì cũng không phải quá khó”. Ông ta bổ sung thêm: “Quản gia nhà họ Lâm đều là người đã theo chúng tôi từ lâu. Còn Quản gia Lạc với cậu… có thể là có hiểu lầm gì đó”. Lý Dục Thần tin có hiểu lầm mới là lạ, có điều anh cũng không quá để tâm đến loại nhân vật nhỏ như Lạc Minh Sa. “Ông cụ bị người ta nguyền rủa bằng một loại tà thuật tên là sách Đinh Đầu Tiễn”. “Sách Đinh Đầu Tiễn?”, Lâm Thu Thanh chưa nghe thấy cái tên này bao giờ. “Đúng vậy, người làm phép sẽ lập bàn thờ, làm hình nộm người rơm rồi viết ngày tháng năm sinh của ông cụ lên đó, mỗi ngày sẽ dùng kim đâm hoặc bắn tên, thông thường sau khoảng bảy ngày, linh hồn của người bị nguyền rủa sẽ lìa khỏi xác”. “Gì cơ?” Lâm Thu Thanh giật nảy mình. Lâm Thiền Minh cũng phải nhíu mày. Chỉ có Lâm Thượng Nghĩa nghe vậy thì cười phá lên. “Không ngờ cái mạng già này của tôi lại suýt mất vì một hình nộm người rơm, sống gần hết đời còn có thể được chứng kiến loại phép thuật kì lạ này cũng không uổng”. Sự thoải mái và hào phóng của Lâm Thượng Nghĩa khiến Lý Dục Thần phải nhìn bằng con mắt khác. Xem ra ông lão này không phải người bình thường đâu. Lâm Thu Thanh hỏi: “Vậy giờ bố tôi đã ổn rồi phải không?” Anh lắc đầu: “Tôi chỉ đang kéo dài mạng sống cho ông cụ bằng chân khí thôi, muốn giải quyết triệt để cần phải tìm được kẻ làm phép và phá giải phép thuật của người đó”. “Thế chúng ta đi đâu để tìm đây?”, Lâm Thu Thanh không có chút manh mối nào. “Thời gian của các ông không còn nhiều, tôi có thể tiếp tục giúp ông cụ sống lâu hơn, nhưng nhiều nhất chỉ từ ba đến bốn ngày, ông cụ không sao thì người đó sẽ phát hiện thôi”, Lý Dục Thần nhắc nhở. “Vậy phải làm sao bây giờ?” “Có hai khả năng, người đó phát hiện chuyện đã bại lộ sẽ bỏ trốn, như vậy có thể các ông sẽ không bao giờ biết được là ai muốn hại ông cụ. Đương nhiên khả năng này cũng tốt, tóm lại tính mạng của cụ sẽ không còn nguy hiểm nữa. Nhưng còn một loại khả năng khác, người đó quyết tâm muốn lấy mạng ông cụ, phát hiện sách Đinh Đầu Tiễn mất hiệu lực, rất có thể sẽ dùng đến thủ đoạn quỷ quyệt hơn, ví dụ như huyết tế, dùng máu của người khác để tăng cường hiệu quả của phép thuật, dùng nửa cái mạng của chính kẻ đó để đổi lấy một cái mạng của ông cụ”. “Hả?”, Lâm Thu Thanh kinh hãi: “Vậy, vậy cậu có ngăn cản được không?” Lý Dục Thần lắc đầu: “Khó nói lắm, ông còn chẳng tìm được người đâu thì ngăn cản kiểu gì?” Lâm Thiền Minh lên tiếng: “Xem ra chỉ có thể giải quyết từ kẻ nội gián thôi”. Lâm Thu Thanh đấm một cú thật mạnh: “Tôi nhất định sẽ bắt được kẻ đó rồi chém nó ra thành nghìn mảnh!” Lâm Thượng Nghĩa khoát tay ra hiệu bảo thôi: “Được rồi, đừng vì chuyện này mà hoảng, cứ làm tốt việc của mình đi, có thể sống tiếp là tôi đã đủ hài lòng rồi. Tiếp theo tôi có một số chuyện muốn nói với Dục Thần. Thiền Minh, Thu Thanh, hai người ra ngoài trước đi”. Lý Dục Thần nhắc nhở: “Hai người đừng nói cho bất kỳ ai khác biết những lời vừa rồi, tình hình thật của ông cụ chỉ bốn người chúng ta biết là được rồi. Nếu người khác có hỏi thì cứ bảo họ đến hỏi cháu”. Đợi sau khi Lâm Thiền Minh và Lâm Thu Thanh ra ngoài, trong lòng Lý Dục Thần tràn đầy mong chờ. Bởi vì anh biết một số bí mật ám ảnh anh nhiều năm đã sắp được tiết lộ. Lâm Thượng Nghĩa nhìn anh hồi lâu nhưng không nói gì. Anh không hề nóng vội. Tu luyện ở Thiên Đô đã nhiều năm, chút kiên nhẫn ấy vẫn phải có. Lâm Thượng Nghĩa khẽ gật đầu.