Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

chương 481 “diệp đại phu! cứu mạng!”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Dục Thần bỗng lên tiếng nói: “Diệp đại phu, thuốc này có thể loại trừ độc rắn, nhưng không thể đuổi được âm tà nhập xương cốt. Có thể thêm một chút hoàn dương thảo và trong thuốc cao, dùng châm pháp đuổi âm tà thì có thể khỏi bệnh”. Diệp Chính Hồng quay đầu lại nhìn anh, hỏi: “Cậu là ai?” Lúc này mọi người mới chú ý đến anh. Người phụ nữ đưa bé gái đến chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Vừa nãy người này cứ đi theo chúng tôi, lén lút vụng trộm, không giống người tốt!” Người trong phòng đều cảnh giác. “Cậu là người vùng khác phải không?”, khuôn mặt Diệp Chính Hồng nở nụ cười tự tin, trong mắt còn có vẻ khinh miệt không dễ phát giác: “Hoàn dương thảo thanh nhiệt giải độc, tiêu sưng cầm máu, chỉ có thể chữa nội ngoại thương bình thường, nhưng không giải được độc rắn này. Rắn ở chỗ chúng tôi khác với những vùng khác, thuốc cao này của tôi là phương thuốc tổ truyền, chuyên chữa rắn trùng độc cắn”. “Đúng thế, trong núi chúng tôi bị rắn cắn là chuyện thường gặp, đều là Diệp đại phu chữa khỏi”, có người nói. “Đúng thế, Diệp đại phu là thần y ở chỗ chúng tôi, không có bệnh nào là ông ấy không chữa được, một người vùng khác như anh, thì hiểu cái gì, đừng nói linh tinh!” “Không nói trước đây, chỉ nói mấy hôm nay, đã có rất nhiều người bị rắn cắn rồi, đều do Diệp đại phu chữa khỏi”. Diệp Chính Hồng đắc ý cười: “Mọi người quá khen rồi, thiên hạ đâu có thần y nào chữa được tất cả các bệnh? Nếu nói chữa bách bệnh, thì đó thuốc cao da chó!” Mọi người đều cười ồ lên. Lý Dục Thần lắc đầu: “Nếu không trừ âm tà nhập xương, thì không coi là chữa tận gốc, không quá ba ngày, chăc chắn sẽ tái phát”. Cuối cùng Diệp Chính Hồng nghiêm mặt, bất mãn nói: “Cậu cố ý đến gây chuyện phải không? Tôi hành nghề y ở đây nửa đời người, chưa từng sai sót, độc rắn bình thường, làm sao làm khó được tôi? Nếu cậu có bản lĩnh, thì cậu làm đi!” Nói xong, ông ta ném mạnh đồ trong tay lên bàn, làm ra vẻ không quan tâm. Đương nhiên người nhà của bệnh nhân lo lắng; “Diệp đại phu, ông không thể không quản!” Diệp Chính Hồng nói: “Có người nói y thuật của tôi không tinh thông, không chữa được vết thương của các người, các người để cậu ta chữa đi!” Người nhà bệnh nhân chỉ vào Lý Dục Thần mắng nói: “Một người vùng khác như cậu, ở đây làm loạn gì hả! Cút! Cút cút đi!” Người nhà của các bệnh nhân khác cũng tức giận vây đến. “Đúng thế, người vùng khác làm loạn cái gì, Diệp đại phu là đại phu nổi tiếng nhất trấn Lâm Hoang, ông ta không chữa được, còn ai có thể chữa được?” “Cái gì mà ba ngày tái phát, Nhị Mộc Đầu thôn chúng tôi hôm trước bị rắn cắn, cũng là Diệp đại phu chữa khỏi, đến hôm nay cũng ba ngày rồi, đâu có tái phát?” Lão mụn nhọt hàng xóm chúng tôi cũng sắp ba ngày rồi, vừa nãy còn thấy ông ta đi xe hai bánh cơ!” “Mau cút đi, đừng làm lỡ chúng tôi chữa bệnh!” … Lý Dục Thần thấy người ta đã không muốn, mình cũng không cần xen vào để bị mắng, bèn lui sang một bên. Người nhà bệnh nhân bèn đến cầu xin Diệp Chính Hồng: “Diệp đại phu, vẫn cần ông chữa trị, ông vất vả rồi!” Diệp Chính Hồng nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: “Không chữa nữa, không chữa nữa! Người ta đến từ thành phố lớn, đang chê cười chúng ta kìa!” Người nhà bệnh nhân cầu xin hồi lâu, Diệp Chính Hồng vẫn không chịu, trong lòng vừa sốt ruột vừa nổi nóng, trút lên Lý Dục Thần. “Người vùng khác, cút đi!” “Khách sáo với hắn làm gì, đánh cho cút ra ngoài đi!” … Mọi người đỏ bừng mặt, trong mắt giấu ánh mắt oán độc, đang muốn ra tay với Lý Dục Thần. Diệp Chính Hồng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn, lộ ra nụ cười khinh thường. Đương nhiên Lý Dục Thần sẽ không ra tay với thôn dân, lắc đầu, lùi đến cổng, đang định đi ra, thì có mấy người xông vào, suýt nữa đụng phải anh. “Diệp đại phu! Cứu mạng!” Mấy người này hỗn loạn rối bời hét gọi, dìu một người ở giữa. Cả khuôn mặt người đó sưng phồng, sắc mặt đen xì, dường như vừa chui ra từ lò than, đôi môi trắng bệch. Họ đặt bệnh nhân lên trên đống cỏ khô dưới đất. Những người trong phòng đều hiếu kỳ tiến lên nhìn, có người kinh ngạc nói: “Chẳng phải là Nhị Mộc Đầu sao? Anh ta làm sao thế?” Người đưa đến nói: “Chúng tôi cũng không biết, buổi trưa vẫn còn khỏe mạnh, bỗng nhiên ngã bệnh, lúc sau đã thành thế này”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio