Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

chương 484 “làm sao, không tin tôi à?”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người phụ nữ véo mạnh chồng của cô ta một cái, ông chồng vội lấy ra mấy tờ tiền giấy đầy nếp gấp vì cuộn lại từ trong túi áo cũ. “Anh chàng này… cậu… đại phu…”, người đàn ông chạy xe bò rõ ràng không biết nên xưng hô với Lý Dục Thần thế nào: “Chúng tôi rất nghèo, không có nhiều tiền, chỉ có chút tấm lòng, mong cậu nhận cho”. Anh ta dẫn đầu, những người khác cũng đều lấy tiền ra, có tiền chẵn, có tiền lẻ, còn có người lấy chiếc nhẫn trên tay ra, ồn ào hỗn loạn đưa đến trước mặt Lý Dục Thần. Lý Dục Thần vội xua tay: “Mọi người, đây chỉ là chuyện nhỏ, tôi không nhận tiền của mọi người đâu”. Mọi người cố chấp muốn đưa, Lý Dục Thần lại khéo léo từ chối. Diệp Chính Hồng bên cạnh bỗng nhiên nói: “Anh chàng này, cậu chữa khỏi bệnh cho mọi người, nếu không nhận chút tiền, thì sẽ làm mọi người lạnh lòng! Hơn nữa, việc này cũng không hợp quy tắc”. Lý Dục Thần nghe hiểu, trọng điểm mà Diệp Chính Hồng muốn nói là câu cuối cùng – làm hỏng quy tắc. Anh không nhận tiền, bảo người khác nhận tiền thế nào đây? Lý Dục Thần bất giác cười, nghĩ cũng đúng, hôm nay đến là có việc muốn nhờ người ta, không thể vừa đến đã đập bát cơm của người ta. Bèn nói: “Thưa các vị, thực ra tôi cũng không phải bác sĩ gì, Diệp đại phu mới là bác sĩ, tôi chỉ vừa hay biết chữa bệnh của mọi người, chỉ là việc nhỏ thôi, vậy tôi xin nhận chút phí công lao, mỗi người mười đồng”. Mọi người mới không tin lời của anh, đâu có chuyện trùng hợp như thế, chỉ biết chữa bệnh này. Trong mắt bọn họ, Lý Dục Thần chính là thần y. Nhưng những hương dân chất phác cũng chấp nhận đề nghị của Lý Dục Thần, vậy là trong tay Lý Dục Thần có thêm mười mấy tờ tiền giấy mười đồng nhăn nếp gấp. Các hương dân lần lượt ra về, chỉ còn lại hai người Diệp Chính Hồng và Lý Dục Thần. Diệp Chính Hồng nhìn Lý Dục Thần nói: “Rốt cuộc cậu là ai? Tại sao đến trấn Lâm Hoang?” Lúc này Lý Dục Thần mới lấy bức thư ra, nói: “Là Bạch Thạch chân nhân của đạo viện Vân Đài giới thiệu tôi đến, đây là thư của ông ấy viết”. Diệp Chính Hồng ngẩn người, nhận lấy bức thư, mở ra xem, trên khuôn mặt thay bằng vẻ cười, cười ha ha nói: “Đúng là lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, cậu Lý sớm nói là Bạch Thạch chân nhân giới thiệu đến, thì đâu đến mức hiểu lầm”. Lý Dục Thần trực tiếp hỏi thẳng: “Diệp đại phu, tôi đến để hỏi thăm chuyện có liên quan đến phái Âm Sơn, không biết Diệp đại phu có manh mối gì không?” Diệp Chính Hồng nói: “Tôi không phải người tu hành, không biết môn gì phái gì, cậu không nói, tôi cũng không biết có phái Âm Sơn này. Nhưng trong đầm hoang đúng là có ngọn núi tên là Âm Sơn. Trấn Lâm Hoang chúng tôi là thị trần gần đầm hoang nhất, cũng là con đường phải đi qua giữa đàm hoang đến trung nguyên Hoa Hạ. Đúng là có người từng xuất hiện trên thị trấn, tự xưng đến từ Âm Sơn, hơn nữa những người này rất cổ quái, có lẽ là người của phái Âm Sơn mà cậu nói”. “Diệp đại phu biết vị trí cụ thể của Âm Sơn không?” “Cụ thể thì tôi không rõ, nhưng có thể phán đoán từ hướng bọn họ đến, có lẽ là hướng Đông Nam trấn Lâm Hoang”, Diệp Chính Hồng nói: “Tôi từng nghe thợ săn trên trấn nói, cách hai trăm dặm có một ngọn núi suốt năm không thấy ánh mặt trời, không biết có phải là Âm Sơn mà cậu muốn tìm không”. “Được, tôi đi xem sao, cảm ơn Diệp đại phu”, Lý Dục Thần cảm tạ nói. Diệp Chính Hồng nói: “Tối nay cậu Lý nghỉ lại tệ xá đi, tôi biết người tu hành các cậu đi rất nhanh, nhưng đường núi hai trăm dặm cũng không dễ đi như vậy”. Lý Dục Thần cười nói: “Không đâu, đợi tôi từ Âm Sơn về rồi lại đến làm phiền”. Đang định đi, Diệp Chính Hồng bỗng ngăn lại nói: “Cậu Lý, hôm nay cậu đã cứu mạng nhiều người, tôi thay mặt hương thân phụ lão của trấn Lâm Hoang cảm ơn cậu. Nhưng cậu Lý đến Âm Sơn, chẳng may ở đây có người phát độc, thì phải làm thế nào? Cậu Lý liệu có thể….” Ông ta nhìn Lý Dục Thần một cái, cười nói: “Tôi biết yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng mạng người quan trọng, tôi cũng đành dày mặt. Cậu Lý có thể dạy tôi châm pháp giải độc thần kỳ của cậu không?” Lý Dục Thần mỉm cười, sớm đã nhìn rõ tâm tư của Diệp Chính Hồng, cũng không vạch trần, chỉ nói: “Châm pháp cũng không phải một hai ngày có thể học được, Diệp đại phu có lòng, sau này có cơ hội có thể giao lưu. Thế này đi, tôi để lại cho ông mấy viên thuốc, nếu có người tái phát, thì ông cho họ uống một viên”. Diệp Chính Hồng nhận lấy viên thuốc của Lý Dục Thần đưa, nghi hoặc nói: “Thuốc này có thể chữa khỏi ư?”

“Làm sao, không tin tôi à?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio