Chỉ chốc lát sau Mã Sơn đã gọi lại cho anh, nói là hẹn Hoàng Tam ăn cơm tối nay, bảo Lý Dục Thần giả cậu ấm nhà giàu ghé qua. Sau khi ăn trưa xong, bà chủ chị Mai đeo túi lắc mông uốn éo vòng eo thon đi ra ngoài. Lý Dục Thần nói với từ phía sau: “Chị Mai, chiều nay tôi xin nghỉ nhé”. “Cho cậu nghỉ đấy!” Chị Mai cũng không ngoái đầu lại, sảng khoái đồng ý. Lý Dục Thần biết bà chủ lại đi làm tóc. Anh rất tò mò, ngày nào cũng làm tóc, làm kiểu gì nhiều thế không biết? Tối nay phải giả cậu ấm nhà giàu đi gặp Hoàng Tam, Lý Dục Thần cũng quyết định đi tạo kiểu tóc, đã giả rồi thì phải giả cho giống một chút. Làm xong công việc trong quán, anh chào Đinh Hương một tiếng rồi đi đến tiệm cắt tóc ở đầu đường. Không ngờ lại gặp chị Mai trong tiệm. Thấy Lý Dục Thần vào, chị Mai ngạc nhiên nói: “Tiểu Lý, cậu theo dõi chị đấy à?” Lý Dục Thần cười ngại ngùng: “Tôi tới cắt tóc thôi”. Chị Mai liếc xéo anh, hình như không tin lời anh lắm, rồi bỗng dưng bà ta cười một tiếng: “Lát nữa lên lầu tìm tôi, phòng số ba ấy”. Sau đó bà ta đi đôi giày cao gót lộc cộc lên lầu. Tay nghề của thợ cắt tóc không tệ lắm, chẳng mấy chốc đã làm xong một kiểu tóc đơn giản đẹp trai ngời ngời cho Lý Dục Thần. Anh rất hài lòng, hỏi bao nhiêu tiền. Thợ cắt tóc bảo: “Cậu là bạn của chị Mai, không cần trả tiền đâu”. Anh nhớ ra bà chủ bảo anh lên lầu tìm bà ta, cũng không biết có chuyện gì, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, ai bảo anh đang làm thuê cho người ta cơ chứ. Lý Dục Thần đi lên lầu, tìm tới phòng số ba rồi nhẹ nhàng gõ cửa, gọi một tiếng: “Chị Mai”. “Vào đi, cửa không khoá”, chị Mai đáp lại. Anh mở cửa bước vào. Trông thấy chị Mai nằm sấp trên chiếc giường hình chữ nhật, lưng để trần, bộ ngực bành ra hai bên, bên dưới cũng chỉ đắp một miếng vải trắng che mông, lộ ra cặp đùi trắng nõn. Một cô gái đang đổ dầu vào lòng bàn tay, sau đó bôi dầu lên lưng chị Mai. Lưng bà ta vốn đã nhẵn nhụi, bôi thêm một lớp dầu khiến lưng bà ta trông càng thêm bóng loáng. Chị Mai nghiêng mặt qua nhìn kiểu tóc mới cắt của Lý Dục Thần: “Được đó, đẹp trai lắm!” Bà ta giơ tay lên ra hiệu cho cô gái kia: “Cô đi đi, để cậu ta làm cho”. Cô gái cười với Lý Dục Thần, đặt đồ trong tay xuống rồi đi ra ngoài. Anh trố mắt, bà ta định làm gì vậy? Chẳng lẽ đây chính là ải hồng trần, cám dỗ hồng trần, khoái lạc hồng trần mà sư phụ nói ư? Chỉ nghe chị Mai hỏi: “Cậu đứng đực ra đó làm gì thế?” Lý Dục Thần đứng bất động ở đó. Khoái lạc hồng trần, cơ thể anh sớm đã rèn luyện đến mức độ gian nan vất vả cũng chẳng thể xâm nhập từ khi ở trên núi tuyết Côn Luân rồi. Cũng không phải là anh không thích hồng trần. Khoái lạc hồng trần, hồng trần cũng có tình. Nhưng anh phân biệt được cái gì là tình, cái gì là dục. Sư phu nói, thần tiên giáng thế, có tình nhưng không có dục. Có tình thì nhu, không dục thì cương. Cương nhu cùng nhau tồn tại, âm dương hoà hợp mới không cố chấp với điều gì đó dẫn đến tẩu hoả nhập ma. “Ha ha, cũng đứng đắn lắm”. Thấy anh không nhúc nhích, chị Mai cười xuống giường spa, khăn tắm trượt xuống khỏi người bà ta. Lý Dục Thần đứng ngay bên cạnh đó, không cố ý nhìn, cũng không cố ý không nhìn. “Chị Mai, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây”, anh nói. “Vội vã thế làm gì? Cậu đi theo tôi tới chỗ kia”. Chị Mai mặc quần áo vào, sau đó ra khỏi tiệm cắt tóc, đi đến tiệm mạt chược Anh Sáu ở phía đối diện. Khi nhìn thấy biển hiệu của tiệm mạt chược Anh Sáu, Lý Dục Thần nghĩ đến hai tên côn đồ vào tiệm thu phí bảo kê ngày hôm đó. Ông chủ Vương nói họ là người của Sáu Sẹo. Tiệm mạt chược Anh Sáu là quán của gã ta. “Cậu tưởng ngày nào tôi cũng làm tóc á? Làm gì có ai làm tóc mỗi ngày chứ, kiểu đó trọc đầu luôn mất. Tôi ấy hả, ngày nào cũng đến để hốt lại số tiền mà Sáu Sẹo đã ăn không từ tiệm chúng tôi thôi”. Chị Mai cười khanh khách nhìn Lý Dục Thần, trên mặt tràn đầy ý cười. “Hôm nay chị đây vui, chúng ta chơi lớn một chút, cậu thấy sao?” Nhìn từ ngoài trông tiệm mạt chược không lớn lắm, nhưng khu vực bên trong lại khá rộng. Từ lầu hai đến lầu ba tổng cộng có mấy chục cái bàn, còn có cả mấy căn phòng riêng. Chị Mai rất quen thuộc với những người trong tiệm, chốc lát đã tìm được một cái bàn ngồi vào. Bà ta hỏi Lý Dục Thần có muốn chơi vài ván không, anh lắc đầu, chỉ đứng bên cạnh xem. Chị Mai khá may, mới chơi mười mấy ván đã ăn được bảy tám trăm. Nhưng Lý Dục Thần biết chị Mai đã rất kiềm chế, với trình độ của bà ta, không muốn ăn tiền cũng khó. Bởi vì bà ta chơi bẩn. Anh không hiểu cách chơi gian lận trong cờ bạc, nhưng gian lận và ảo thuật đều dựa vào kỹ xảo. Tay chị Mai rất nhanh nhưng vẫn không qua được mắt của anh. Hơn hai tiếng sau, bà ta đã ăn được gần mười nghìn. “Cũng đủ rồi, lát nữa tiệm sẽ đông lắm, tôi mà tiếp tục ngồi lì ở đây thì ông nhà tôi lại mắng tôi nữa”. Chị Mai mở bài, cầm tiền định đi về. Bỗng nhiên bà ta bị một nhóm người chặn đường. Một người cầm đầu, trên mặt có sẹo. Kế bên có người gọi gã ta là “anh Sáu”. Lý Dục Thần đoán người này chính là Sáu Sẹo. “Chị Mai, ăn tiền rồi cứ thế đi luôn à?” “Ơ, anh Sáu à, tôi ăn có chút tiền thôi, còn chẳng bằng tiền anh kiếm được một ngày đâu, sao lại làm kinh động đến anh luôn thế?” “Thắng nhiều hay ít không quan trọng, chỉ cần chị thắng một cách quang minh chính đại, chị muốn đi muốn tới tiệm của tôi tuỳ thích. Nhưng có người nói chị chơi bẩn, ai cũng biết tôi là người có nguyên tắc, chị mà không nói rõ thì hôm nay đừng hòng đi”. Chị Mai chỉ tay vào xung quanh mắng: “Ai thế, ai nói tôi chơi bẩn đáng bị chém nghìn nhát dao, vừa ăn cướp vừa la làng đúng không, bước ra đây cho tôi xem!”