Lý Dục Thần lấy ra một tấm bùa: “Bọn mày vốn dĩ vô tội nhưng lại phải chịu khổ hình, lưu lại oán niệm tại nhân gian, đúng là khổ trong khổ. Bây giờ tao sẽ siêu độ, giải thoát khỏi bể khổ, xua tan oán niệm, để bọn mày quay về với trời đất. Nhớ cho kỹ, nỗi khổ của bọn mày không phải tội, là do người gây ra. Sau này nếu đầu thai làm người, thì hãy làm việc thiện, đừng làm hại kẻ khác” Dứt lời, tay anh rung lên, bùa trong tay hóa thành luồng sáng vàng. Ánh sáng vàng bao phủ căn phòng giống như sao rơi đầy trời. Đốm sáng rớt trên thân linh hồn như lớp quần áo màu vàng. Tất cả nhìn về phía Lý Dục Thần. Người quỳ xuống, chó cúi đầu, toàn bộ lộ ra biểu cảm biết ơn. Trong chốc lát, ánh sáng vàng tan biến. Cả căn phòng biến về nơi đầy sinh khí trần gian. Chỉ có Kampot nằm trên đất đã biến thành thây khô. Trông vô cùng quỷ dị. Mọi người cảm thấy như đang nằm chiêm bao, không tin những việc vừa xảy ra đều là thật. Cuối cùng, Cố Ngôn Thu là người lên tiếng đầu tiên: “Cậu Lý, hôm nay cậu đã ra tay cứu mạng già của tôi và cậu chủ, sau này nếu cậu Lý cần gì thì cứ tự nhiên mở miệng, Cố Ngôn Thu tôi dù phải liều mạng già thì cũng làm cho bằng được”. Trong mắt Trần Văn Học phát ra tia sáng như thể phát hiện đại lục mới. “Anh Lý, chuyện hôm nay cảm ơn anh, nhà họ Trần ở Thân Châu thì tôi không dám đảm bảo nhưng từ nay về sau, mạng của Trần Văn Học tôi là của anh!” Lý Dục Thần cười nói: “Không cần nói năng nghiêm trọng như vậy!” Giờ phút này, Thái Vĩ Dân mới hoàn hồn. Gã ta đã hiểu vì sao Lý Dục Thần dám nói ra câu ngạo mạn nếu nhà họ Tra tới tìm mình gây rắc rối thì sẽ làm cho Hải Thành không còn nhà họ Tra nữa. Một người nắm sấm sét trong tay, có thể điều khiển ánh sáng, ngay cả quỷ thần cũng không sợ thì đương nhiên có tư cách nói lời này. Dù thế lực nhà họ Tra có lớn hơn nữa thì cũng không thể chống lại quy luật sống chết. Nếu mọi người đã chết thì còn để ý thế gia hào môn gì nữa. Thái Vĩ Dân cảm thấy rất may mắn là ban đầu mình đã tin lời Sáu Sẹo mà gọi điện cho Lâm Thiếu Hằng. Tuy thái độ của cậu Lâm rất kỳ quái nhưng gã ta cũng không ngu tới mức đuổi Lý Dục Thần đi hay đối đầu với anh giống Sáu Sẹo. Gã ta không dám đắc tội con rể nhà họ Lâm, cũng không dám làm mích lòng một người có thể quyết định sống chết của con người. “Cậu Lý, hôm nay cảm ơn cậu đã cứu mạng, sau này cậu Lý có chuyện gì thì đó cũng là chuyện của Thái Vĩ Dân tôi. Ở Hòa Thành này, chỉ cần cậu Lý ra lệnh một tiếng, dù là nước sôi lửa bỏng thì tôi cũng nhảy vào”. Thái Vĩ Dân nói xong thì đánh mắt ra hiệu cho người xung quanh. Những người này đều là dân giang hồ của Hòa Thành, chiếm hơn phân nửa thế lực ngầm thành phố này. Có ai mà không phải cáo già, sao có thể không hiểu ý Thái Vĩ Dân. Hôm nay, tuy bị hoảng sợ nhưng có thể quen biết một nhân vật sừng sỏ như Lý Dục Thần thì cũng là một cơ hội tốt, cơ hội thế này đi đâu tìm chứ. Thế nên họ đều bắt chước Thái Vĩ Dân, đồng loạt khom lưng: “Hôm nay cảm ơn cậu Lý đã cứu mạng, sau này cậu có chuyện gì thì đó là chuyện của chúng tôi, ở Hòa Thành này, cậu cứ việc ra lệnh”. Lý Dục Thần gật đầu, nhìn sang Thái Vĩ Dân. “Anh là Thái Vĩ Dân?” “Vâng!” “Anh là người của Lâm Thiếu Hằng?” “Vâng!” Thái Vĩ Dân nghe Lý Dục Thần nhắc tới Lâm Thiếu Hằng thì cảm thấy khá tự hào. Cậu Lý là con rể nhà họ Lâm, gã ta là người của Lâm Thiếu Hằng, dĩ nhiên cả hai là người một nhà. Ai ngờ Lý Dục Thần lại đột nhiên quát hỏi: “Ai lệnh cho anh ra tay với cô Lâm?” Thái Vĩ Dân càng thêm hoảng sợ. “Không có, không có...” Gã ta mới nói hai tiếng thì mặt Lý Dục Thần đã đằng đằng sát khí, khiến gã ta sợ tới mức chân mềm nhũn, quỳ thụp xuống đất. “Vâng, là cậu Lâm sai tôi làm!” So với Lâm Thiếu Hằng, Thái Vĩ Dân càng không muốn đắc tội Lý Dục Thần. Lâm Thiếu Hằng chỉ là có tiền có quyền, mà cậu Lý này lại có thể bổ chưởng ra đao, nắm tay thành sét. Đây nào phải là người nữa, là thần rồi! Người có thể đắc tội người nhưng không được mạo phạm thần! “Nói dối, cô Lâm là em gái cậu Lâm, sao anh ta phải làm thế? Rõ ràng là anh ôm ý đồ xấu xa, làm chuyện xấu mà còn dám lôi cậu Lâm ra làm bia đỡ à?” Lý Dục Thần túm cổ áo Thái Vĩ Dân. Thái Vĩ Dân vội vàng phủ nhận: “Không không! Cậu Lý, tôi không nói dối, thật sự là do cậu Lâm sai phái tôi làm, anh ta bảo tôi theo dõi cô Lâm, tìm cơ hội bắt cóc tống tiền”. “Tại sao phải bắt cóc tống tiền?” “Tôi cũng không biết, tôi chỉ làm theo lệnh của cậu Lâm, không dám không nghe!” Cuối cùng Thái Vĩ Dân cũng hiểu ra vì sao thái độ của cậu Lâm lúc gọi điện lại quái lạ như thế. Vợ hoặc vợ chưa cưới của cậu Lý này rất có thể là cô Lâm. Mà cậu Lâm lại muốn hại cô Lâm. Càng nghĩ, Thái Vĩ Dân càng sợ hãi. May mà hai tên tay sai không thành công. Lúc ấy gã ta còn tức giận, cảm thấy hai tên đàn em quá ngu, chẳng những thất bại mà còn khiến bản thân tật nguyền. Giờ nghĩ lại, ngu thì ngu, giữ mạng được là nhờ Bồ Tát độ trì rồi. “Cậu, cậu Lý, tôi thật sự không biết, đều do cậu Lâm ra lệnh, xin cậu Lý tha cho tôi một lần”. Lý Dục Thần cũng đã hiểu, anh biết Thái Vĩ Dân nói thật. Xem ra mâu thuẫn trong nhà họ Lâm rất nghiêm trọng. Nhưng chuyện của nhà họ Lâm thì anh không tiện nhúng tay. Vấn đề hiện tại là phải biết được mục đích của Lâm Thiếu Hằng là gì, còn muốn làm gì? Chuyện mây đen bao phủ nhà họ Lâm có liên quan tới anh ta hay không? Còn bát tự của ông cụ Lâm, có phải là người này lộ ra hay không? Nếu là Lâm Thiếu Hằng, vậy anh ta có chết cũng chưa hết tội. Lý Dục Thần buông tay, nâng Thái Vĩ Dân dậy, nhẹ nhàng phủi bụi trên quần áo đối phương. “Tha cho anh cũng được nhưng anh biết nên làm sao rồi chứ?” “Biết, biết ạ! Sau này tôi không dám qua lại với nhà họ Lâm nữa”. “Không, anh vẫn là người của nhà họ Lâm. Anh cũng có thể tiếp tục hợp tác với Lâm Thiếu Hằng”, Lý Dục Thần nói tiếp: “Nhưng anh chỉ có thể là người của tôi!”