Đứa con trai vô dụng này khiến ông ta sầu muốn chết. Cho dù có ý định này thì sao có thể nói ra trước mặt người khác được? “Bố…”, Lâm Thiếu Hằng tỏ ra tủi thân. Lâm Lai Phong thở dài. Cái tát này vẫn hơi muộn. Ông ta nhìn về phía Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, vẻ sát khí thoáng hiện trên mặt. Lý Dục Thần kéo Lâm Mộng Đình lùi về sau một bước, nói: “Cậu cả Lâm, anh muốn đuổi tận giết tuyệt thật đấy à?” Lâm Thiếu Hằng tưởng Lý Dục Thần sợ hãi, bèn cười ha hả: “Họ Lý, giờ mày biết sợ rồi à? Tao nói cho mày biết, muộn rồi! Mày làm tao gãy một cái chân, hôm nay tao sẽ bắt mày đền mạng!” Lý Dục Thần đáp lời: “Cậu cả Lâm, dù sao cũng phải chết, có thể cho tôi chết một cách rõ ràng được không? Anh nói anh không ưa tôi, muốn tôi chết thì có thể hiểu được, nhưng Mộng Đình là em họ của anh, tại sao anh lại không chịu bỏ qua cho cô ấy?” Lâm Thiếu Hằng hung dữ đáp: “Cô ta á? Ai bảo cô ta là con gái của Lâm Thu Thanh chứ! Nhà họ Lâm vốn là của bọn tao, đáng lẽ gia chủ phải là bố tao, dựa vào đâu mà Lâm Thu Thanh lại chiếm đoạt?” “Cho nên anh đã sai người theo dõi Mộng Đình. Hai kẻ định bắt cóc cô ấy trên đường lần trước là do anh sai khiến phải không?” Lâm Mộng Đình kinh hãi. Lý Dục Thần vừa hỏi, vừa quan sát sắc mặt của Lâm Lai Phong. Chỉ thấy Lâm Lai Phong nghe được lời này thì tỏ ra kinh ngạc. Anh biết ngay mà, vụ bắt cóc Lâm Mộng Đình là cậu ấm này tự ý chủ trương. Quả nhiên là thằng con hại bố! Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của bố mình, lại cúi đầu nhìn cái chân gãy của mình, Lâm Thiếu Hằng ngẩng đầu lên, quyết tâm liều mạng. “Phải! Là tao sai khiến đó, thế thì sao? Dù sao hôm nay chúng mày cũng không có cơ hội sống sót trở về đâu”. Lâm Lai Phong nhìn Lâm Thiếu Hằng lắc đầu, thở dài một hơi rồi bảo Dương Tử Hoa: “Ra tay đi”. Dương Tử Hoa đứng dậy, nhẹ nhàng giơ tay lên. Tám gã vệ sĩ mà ông ta dẫn tới xông lên bao vây Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình. Lý Dục Thần cũng không để ý tới họ, chỉ nhìn Lâm Lai Phong, hỏi. “Ông muốn ra tay thật sao?” Mí mắt Lâm Lai Phong run lên. Ông ta biết rất rõ, một khi đi một bước này thì sẽ không còn đường quay đầu. Giết Lý Dục Thần chẳng sao cả, nhưng Lâm Mộng Đình thì khác, cô là con gái của Lâm Thu Thanh, cũng là cháu gái cưng của ông cụ. Nhưng những lời mà Lâm Thiếu Hằng đã nói khiến ông ta không còn đường lui. Nếu nhà họ Lâm biết chuyện này, có lẽ ông cụ sẽ không làm gì ông ta, nhưng chắc chắn địa vị của ông ta ở nhà họ Lâm sẽ xuống dốc không phanh. Ông ta cũng không thể hiểu nổi tại sao hai đứa con trai của mình lại không giống nhau chút nào. Một đứa thông minh giỏi giang, một đứa lại ngu như heo. Thôi được, giấu nghề cũng đã nhiều năm, đến lúc bộc lộ tài năng thật sự rồi. “Lúc cậu đánh gãy Thiếu Hằng thì lẽ ra phải nghĩ tới bước này”, Lâm Lai Phong lạnh lùng đáp. “Thế ư? Vậy ông đã nghĩ ra bước tiếp theo chưa?” Nhìn dáng vẻ không nghĩ là vậy của Lý Dục Thần, Lâm Lai Phong cũng hơi thấp thỏm trong lòng. “Bước tiếp theo? Ý cậu là gì?” “Không có gì”, Lý Dục Thần nói: “Tôi chỉ muốn hỏi ông một câu nữa thôi, ngày tháng năm sinh của ông cụ là do ông tiết lộ đúng không?” Người Lâm Lai Phong vô thức run nhè nhẹ. Ông ta không trả lời, chỉ nói với Dương Tử Hoa. “Tử Hoa, Mộng Đình là cháu gái của tôi, đừng làm con bé bị thương, đưa nó đến biệt thự Lâm Giang, chỗ này giao cho anh đấy”. Nói xong, ông ta nhìn thoáng qua Lâm Mộng Đình rồi quay lưng đi, rảo bước đi cùng tài xế về phía chiếc Mercedes-Benz. Lý Dục Thần đã hiểu. Kẻ nội gián của nhà họ Lâm chính là Lâm Lai Phong. Dùng chiêu trò mây đen bao trùm khiến nhà họ Lâm từ từ suy yếu. Khi Lâm Thu Thanh cố gắng tìm mọi cách cũng không thể cứu vãn thế thua của nhà họ Lâm, công việc kinh doanh càng ngày càng thua lỗ. Người nhà họ Lâm sẽ phải cân nhắc xem ông ta có còn phù hợp với vị trí gia chủ nữa không. Mà ông cụ lại càng ngày càng yếu, vì tương lai của gia tộc, họ không thể không thận trọng trong vấn đề suy xét để ai làm người nối nghiệp. Sự nghiệp của Lâm Thu Thanh không thuận lợi, Lâm Lai Phong làm đâu chắc đấy, lại còn có một đứa con út được gọi là thiên tài. Như vậy, Lâm Lai Phong sẽ có thể trở thành gia chủ nhà họ Lâm, kế thừa phần lớn sản nghiệp của gia tộc một cách hợp tình hợp lý. Có lẽ vì sự xuất hiện của Lý Dục Thần khiến Lâm Lai Phong cảm nhận được sự đe doạ. Nếu như Lâm Thu Thanh có thêm một đứa con rể, hơn nữa đứa con rể này còn được ông cụ chọn từ trước, vậy thì xác suất kế hoạch của Lâm Lai Phong thành công sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Vì vậy ông ta mới thay đổi kế hoạch, tìm cách khiến ông cụ chết nhanh hơn để giành chiến thắng trong lúc hỗn loạn. Chắc có lẽ ông ta không ngờ Lý Dục Thần lại có thể chữa khỏi bệnh cho Lâm Thượng Nghĩa. Do đó, Lâm Thiếu Hằng đến tìm Lý Dục Thần có lẽ bởi vì ông ta cố tình dung túng. Một khi thành công, ông ta sẽ có thể thuận lợi diệt trừ mối hoạ trong lòng, nếu có rủi ro gì thì đẩy trách nhiệm lên đầu đứa con trai ngu xuẩn của mình, dẫu sao Lâm Thiếu Hằng cũng đã ngang ngược thành thói, cả nhà họ Lâm đều biết. Lý Dục Thần phải khâm phục mưu cơ của Lâm Lai Phong. Kể cả khi đến giờ phút này, ông ta có sai Dương Tử Hoa giết Lý Dục Thần thì cũng phải giữ mạng Lâm Mộng Đình lại. Có lẽ không phải vì tình thân gì đó, mà là do Lâm Mộng Đình không gây hại cho ông ta, giữ lại trong tay, tương lai trở mặt với Lâm Thu Thanh, cô sẽ là một con bài tốt. Đúng là đa mưu túc trí nhỉ! Lâm Lai Phong vừa quay người đi, Dương Tử Hoa đã hỏi Lý Dục Thần: “Cậu muốn chết như thế nào?” Anh lắc đầu: “Tôi không muốn chết”. Lâm Thiếu Hằng cười nhạo: “Lý Dục Thần, chẳng phải ban nãy mày oai lắm sao, sao giờ lại sợ rồi? Không muốn chết thì cầu xin tao đi này, quỳ gối trước mặt tao, dập đầu mấy cái, có lẽ cậu đây sẽ vui… rồi cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu, ha ha ha ha…” Lý Dục Thần phớt lờ anh ta, lấy điện thoại ra xem giờ giấc. “Gần đến giờ rồi, đáng lẽ phải tới rồi chứ nhỉ?”, anh lẩm bẩm. Dương Tử Hoa vung tay lên: “Ra tay”. Cả đám vệ sĩ lao tới. Một bóng người bỗng dưng xuất hiện như thiên thần giáng xuống từ trên trời, người nọ lẻn vào trong đám đông, chắn trước mặt Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, vừa giơ tay tên, cả tám gã vệ sĩ đều văng ra xa. Và ngay lúc bóng người này xuất hiện, Dương Tử Hoa cũng hành động. Ông ta di chuyển cực kì nhanh, sải một bước dài, đấm thẳng về phía huyệt Thái Dương của người nọ. Người nọ quay lưng lại, dùng chưởng chọi quyền, lấy đá chọi đá đối đầu với Dương Tử Hoa. Một tiếng “bốp” thật nhỏ vang lên, nắm đấm của Dương Tử Hoa bị tay người nọ giữ lại. Người nọ xoay tay, Dương Tử Hoa lập tức mất thăng bằng. Nhưng dù sao Dương Tử Hoa cũng không phải đèn cạn dầu, trong lúc bị xoay tròn, ông ta đã dùng tay còn lại rút một con dao găm ra, xoay con dao một vòng trên tay rồi chém về phía cổ của người nọ.